Họa Đường Xuân

Chương 16 :

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Thấy Thành Lệ chậm chạp không trả lời, ma bẩn thúc giục: “Ngươi nói mau. Đừng nghĩ đến chuyện giấu diếm, mấy lời các ngươi nói khi trong phòng ta đều nghe được.”



Áp chế sự chấn kinh, ánh mắt Thành Lệ sắc bén hỏi: “Ngươi là ai?”



Ma bẩn trả lời trực tiếp: “Ta chính là Nguyệt Bất Do mà các ngươi muốn tìm.”



Nguyệt Bất Do?! Thành Lệ rốt cuộc không thể giữ được bình tĩnh nữa. Con ma bẩn này, so với ăn mày còn ăn mày hơn chính là Nguyệt Bất Do có thể khiến Thế Di để tâm?!



“Nói mau!” Nguyệt Bất Do vỗ vỗ chân, “Ngươi nói thì ta cam đoan sẽ đưa ngươi bình an về kinh. Nếu ngươi không nói ta liền để ngươi ở đây một mình. Ta nói cho ngươi biết, trong phạm vi trăm dặm quanh nơi này không có người, gà không đẻ trứng, chim cũng không thèm ị, ngươi cứ nghĩ kĩ đi.”



“Ngươi bắt bản cung đến là vì muốn biết quan hệ của bản cung và Mạc Thế Di?” Sắc mặt Thành Lệ rất lạnh.



“Đương nhiên, bằng không ta bắt ngươi đến làm gì?” Nguyệt Bất Do một chút cũng không sợ Thành Lệ mặt lạnh, vị thái tử tay trói gà không chặt này căn bản chả có uy hiếp gì với hắn.



Thành Lệ cắn răng hỏi: “Những thích khách muốn giết bản cung đó cũng là ngươi tìm đến?!”



Nguyệt Bất Do sửng sốt một chút, tiếp theo rất thản nhiên nói: “Đương nhiên không phải. Ngươi không thấy thứ bọn họ mặc không phải là trang phục Trung Nguyên sao. Ta muốn bắt ngươi thì dễ như trở bàn tay, không cần mượn tay kẻ khác.”



Lúc này sửng sốt đổi thành Thành Lệ, băng hàn trên mặt cũng biến mất.



“Ngươi là thái tử, còn không biết ai muốn giết ngươi sao? Ta chẳng qua là thừa dịp loạn chiếm chút tiện nghi thôi. Với lại, trước khi ta mang ngươi đi còn đả thương vài tên thích khách, coi như là cứu ngươi một mạng. Ngươi phải báo đáp ân tình của ta, thế nên hãy mau mau nói tất cả chuyện giữa ngươi và Mạc Thế Di cho ta biết!”



Nếu không phải sức khỏe Thành Lệ không tốt, Nguyệt Bất Do còn định nghĩ đến việc dụng hình ép hỏi .



Không biết vì sao, Thành Lệ tin tưởng Nguyệt Bất Do không lừa hắn, bởi vì ánh mắt của Nguyệt Bất Do rất trong sáng. Trong lòng Thành Lệ lập tức thoải mái, nghĩ lại tình huống lúc đó, Nguyệt Bất Do cũng không hề nói sai, quả thật hắn cũng đã cứu Thành Lệ một mạng.



Cười một tiếng, Thành Lệ phun ra một ngụm khó chịu: “Xem ra lần này bản cung đã gián tiếp nhận ân tình của Thế Di. Nếu không bởi vì y thì ngươi cũng sẽ không đi ‘cứu’ bản cung.”



“Ít nói nhảm thôi, ngươi nói mau.” Tính nhẫn nại của người nào đó sắp khô kiệt.



Thân thể Thành Lệ thả lỏng, hắn cong khóe môi, trong mắt chợt lóe tinh quang. “Nhìn bộ dạng này của ngươi bản cung không có tâm tình nói.”



Gì? Nguyệt Bất Do cúi đầu nhìn lại mình, rồi lại ngẩng đầu: “Như ta thì sao?”



Mắt Thành Lệ hiện lên sự ghét bỏ: “Bẩn chết, thối kinh người, làm bản cung thấy ghê tởm.” Dứt lời, hắn bưng kín cái mũi.
“Nương của ngươi không phải người mẹ tốt, bà ta không xứng làm nương của Mạc Thế Di. Ngươi chẳng qua cũng chỉ là quân cờ của nương ngươi.”



Thành Lệ nhăn mặt: “Bà ấy là mẫu hậu của bản cung, tất cả chuyện này đều là vì suy nghĩ cho bản cung.” Giọng điệu nhưng không có bất kỳ sự tức giận nào.



“Hừ! Đánh cược đi. Bà ta làm những chuyện này đều là vì chính mình. Mạc Thế Di đáng thương, ngươi cũng đáng thương. Nếu ta là Mạc Thế Di, ta sẽ giết sạch lũ người các ngươi. Ngươi chết hay sống, có thể thuận lợi đăng cơ hay không liên quan cái rắm đến lão tử.”



Thành Lệ mất hứng .



“Nếu ta là ngươi, ta liền trực tiếp làm thịt hoàng đế, giết hết tất cả các huynh đệ kia, ta sẽ vẫn thuận lợi đăng cơ như thường, tội gì ủy khuất chính mình.”



Thành Lệ phì cười một tiếng: “Nhưng mà bản cung không muốn làm kẻ ác tiếng xấu muôn đời đâu.”



“Cho nên ngươi chịu đựng là đáng.” Nguyệt Bất Do thực khinh thường.



“Ngươi ấy à, biết cái gì.” Cười vài tiếng, Thành Lệ nói: “Bản cung vì vị trí đó mà phải chịu khổ nhiều như thế, cho nên trừ phi bản cung từ bỏ, nếu không ai cũng không thể cướp vị trí đó khỏi tay bản cung.”



“Hứ.” Nguyệt Bất Do bĩu môi: “Trực tiếp giết chết không phải xong luôn?”



“A a a, nói ngươi là mãng phu thật đúng là không đủ.”



“Ta không phủ nhận ta là mãng phu, nhưng ta sống rất tự tại.”



Nguyệt Bất Do không thể cười nổi. Hắn nhìn sắc mặt Thành Lệ: “Này, bây giờ người cảm thấy thế nào? Có thể ra ngoài không?”



Thành Lệ nhíu mi: “Bản cung không gọi này, gọi bản cung là điện hạ.”



Nguyệt Bất Do bỏ qua không thỏa hiệp: “Chờ ngươi trở lại kinh thành tự nhiên có người gọi ngươi là thái tử. Với lại, bây giờ tốt nhất ngươi đừng để ai biết ngươi là thái tử. Ta thì không sao cả, chỉ sợ khi thích khách đến ngươi sẽ sợ đến mức bệnh tim tái phát. Ngươi bị hù chết, Mạc Thế Di cũng bị ngươi liên lụy.”



Thành Lệ lạnh mặt: “Cái gì, mạng của bản cung chẳng lẽ không bằng Thế Di?”



“Đương nhiên không bằng.” Nguyệt Bất Do rất quá đáng mà đả kích thái tử, “Ngươi đâu thể luận võ với ta.”



Thành Lệ nghẹn một hơi trong ngực, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đá cho Nguyệt Bất Do một cú, sau đó hắn liền nhấc chân.