Họa Đường Xuân

Chương 19 :

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Trời còn tối, cửa một gian phòng mở ra, từ bên trong có một người đi ra. Y đeo mặt nạ màu bạc, tóc chỉ vấn lên bằng một cây trâm đơn giản. Y mặc một bộ trường bào màu xanh xám, bên hông không có bất cứ trang sức gì. Bước qua bậc thềm, y ngồi xuống bên bàn đá trong sân, hai mắt lộ ra bên ngoài đầy vẻ lo lắng. Lúc này, cửa phòng cách vách của y cũng mở, một người ngáp dài đi ra.



“Ta đánh thức huynh à?” Người này đứng lên.



Lắc đầu, đối phương đi tới ngồi đối diện y, nói: “Ta cũng đã tỉnh rồi. Thành Lệ vẫn không có tin tức, ta cũng không ngủ yên.”



Còn không đến giờ Mão nhưng hai người cũng không có ý định trở về tiếp tục ngủ. Mạc Thế Triệu quay lại phòng cầm ấm trà đi ra, rót cho mỗi người một chén trà.



“Thế Triệu, ta quyết định vẫn sẽ đi ra ngoài tiếp tục tìm.”



Mạc Thế Triệu không đồng ý nói: “So với việc tìm không mục đích, không bằng ở chỗ ta đợi tin tức đi. Chỗ ta cách kinh thành không xa, một khi bên kinh thành có tin tức của Thành Lệ đệ cũng có thể lập tức biết. Hơn nữa đệ định đi đâu tìm? Chúng ta thậm chí còn không biết là ai bắt Thành Lệ.”



Mạc Thế Di nhíu mi, hơn mười ngày rồi, Thành Lệ vẫn không có chút tin tức nào. Tuy rằng hắn có thể cảm nhận được Thành Lệ còn sống, nhưng…… lần đầu tiên Mạc Thế Di có cảm giác vô lực sâu sắc như vậy.



Vỗ bả vai Mạc Thế Di, Mạc Thế Triệu trấn an y: “Không có tin tức thì hẳn là chuyện tốt. Không phải đệ có thể cảm giác được Thành Lệ còn sống sao? Tuy rằng hắn không biết võ nhưng cũng không ngốc, hắn nhất định sẽ có cách thông báo tin tức của mình. Mặt khác, việc Thành Lệ bị bắt ta nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy không thể không có liên quan đến trong cung. Cẩn vương Thành An bị giam lỏng, tứ hoàng tử Thành Thông mất tích, ngũ hoàng tử này lại trở về từ biên quan. Nếu lúc này Thành Lệ xảy ra chuyện, ai được lợi nhất?”



Mạc Thế Di nắm chặt tay. Cung đình tranh đấu là việc y luôn tránh tham gia, nhưng trước mắt xem ra có vẻ y không trốn thoát.



Mạc Thế Triệu thở dài, nói: “Bây giờ ta lo lắng nhất là nếu thật sự Thành Lệ gặp chuyện ngoài ý muốn, bên Vương gia sẽ ra tay với đệ.”



Mạc Thế Di lạnh lùng nói: “Nếu Thành Lệ chết, vậy Vương gia và ta lại càng không có quan hệ gì.”



Mạc Thế Triệu rất kinh ngạc, Mạc Thế Di nói: “Ta cùng với Thành Lệ chẳng qua cũng chỉ là quân cờ của họ, cho nên ta nguyện ý giúp Thành Lệ. Nhưng nếu Thành Lệ chết, ta chỉ là Mạc Thế Di.”



Mạc Thế Triệu hiểu được: “Cho dù đệ muốn làm gì thì ta cũng sẽ ủng hộ đệ.”



Gật đầu với Mạc Thế Triệu, Mạc Thế Di cũng không nói mấy câu cảm ơn gì đó, giữa y và Mạc Thế Triệu không cần khách khí như thế.



Mạc Thế Di tìm kiếm Thành Lệ khắp nơi đều không phát hiện bất cứ tung tích gì, cũng biết mình không thể giống ruồi bọ không đầu như vậy, Mạc Thế Di đơn giản tìm đến Mạc Thế Triệu. Sau khi Thành Lệ mất tích, Mạc Thế Triệu nhận được thư của Mạc Thế Di, hắn cũng phái người của mình đi tìm Thành Lệ. Trong giang hồ và thương giới Mạc Thế Triệu đều có thế lực của mình, để hắn ra mặt thỏa đáng hơn Mạc Thế Di. So với Vân Hải sơn trang, Mạc Thế Di càng tin tưởng Mạc Thế Triệu. Chẳng qua cho tới bây giờ dù là Vân Hải sơn trang hay là Mạc Thế Triệu thì đều không có bất cứ tin tức gì của Thành Lệ, Mạc Thế Di lại càng ngồi không yên.



Một tiếng ưng kêu cắt ngang viện tử yên tĩnh, Mạc Thế Triệu đầu tiên là sửng sốt, rồi mới lập tức đứng lên nâng tay phải. Một điểm đen đáp xuống từ trên trời đêm, điểm đen càng lúc càng lớn, chuẩn xác dừng trên cánh tay Mạc Thế Triệu. Mạc Thế Di đứng lên, chẳng lẽ có tin tức của Thành Lệ?



Mạc Thế Triệu cũng có chút khẩn trương, chẳng qua nhiều tin tức của hắn đều là do ưng truyền đến, cũng không biết lần này là tin tức gì.



“Vất vả ngươi rồi.” Sờ đầu ưng, Mạc Thế Triệu lấy thịt khô trên cửa sổ đưa vào mỏ ưng, tiếp theo quen thuộc tìm được một gói vải thô ở chân ưng.



“Đi phòng bếp tìm đồ ăn đi.” Nói với ưng một câu, Mạc Thế Triệu vung tay lên cho phép nó cất cánh.



Ưng bay đi, Mạc Thế Triệu mở gói vải thô, lấy ra thứ bên trong. Nhưng hắn còn không thấy rõ là cái gì, một bàn tay liền đoạt lấy thứ màu minh hoàng trong tay hắn, hình như là hà bao gì đó.



“Đây là của Thành Lệ!” Mạc Thế Di kinh hoảng rống lên, Mạc Thế Triệu thấy rõ đó là cái gì, quả thật là một hà bao. Hắn áp chế khẩn trương và bất an, vội nói: “Nhìn xem còn có cái gì khác không!”



Mạc Thế Di mở hà bao, bên trong còn có tờ giấy. Lấy tờ giấy, hai tay Mạc Thế Di run rẩy mở ra, vừa thấy chữ viết trên tờ giấy, tâm y kinh hoàng.



“Là chữ của Thành Lệ!”



Mạc Thế Triệu đến sát gần, chỉ thấy trên tờ giấy viết: Mạc Thế Triệu, nói cho Thế Di, ta vẫn mạnh khỏe, bảo y tức tốc đến Bắc Đà trấn, ta dừng lại ở đây một ngày. Bảo y yên tâm, bên cạnh ta có cao thủ tương trợ.
Cười đủ, Thành Lệ mở miệng: “Thế Di, vừa rồi là ta không nói rõ ràng. Ta bị Nguyệt Bất Do bắt đi, nhưng mà hắn lại là ân nhân cứu mạng của ta. Nếu không có hắn, ta liền chết thảm dưới sông .”



Phẫn nộ trong mắt Mạc Thế Di nháy mắt biến mất, Nguyệt Bất Do cố gắng giãy dụa muốn thoát khỏi khốn cảnh này. Nhưng vóc dáng của hắn thấp, Mạc Thế Di lại dùng toàn bộ thân thể đặt hắn trên cửa sổ, hai tay còn bị người ta giữ chặt, lúc này hắn mới phát hiện sự chênh lệch của mình và Mạc Thế Di – chiều cao và sức mạnh. Mụ nội nó, nếu không phải mình bị nhốt trong thân thể này, hắn sẽ không chật vật như thế!



Người trong lòng không thành thật, nhìn qua còn muốn nhân cơ hội chạy trốn. Mạc Thế Di không nói hai lời liền điểm huyệt đạo của hắn, rồi mới giống như làm ảo thuật mà lấy trong lòng ra một sợi dây thừng, hai ba phát liền trói cứng Nguyệt Bất Do lại.



“Ha ha ha……” Thành Lệ lại rất quá phận mà cười phá lên, còn bỏ đá xuống giếng, “Nguyệt Bất Do, ta xem ngươi muốn thành thiên hạ đệ nhất thì còn sớm lắm.”



“Hừ!” Người bị trói rất tức giận, không để ý tới Thành Lệ .



“Ha ha ha……”



Chộp Nguyệt Bất Do trong tay, Mạc Thế Di ngồi xuống trước mặt Thành Lệ, nghiêm khắc hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy!”



Thật sự là rất buồn cười, Thành Lệ cười đến không ngừng nổi, chẳng sợ lời tiếp theo hắn muốn nói cũng chẳng hề buồn cười. “Có người bố trí mai phục trên đường ta hồi kinh, muốn giết ta. Đúng lúc Nguyệt Bất Do có việc muốn hỏi ta, liền thừa dịp loạn cướp ta đi. Sau đó ta bảo hắn đưa ta hồi kinh. Ta nghĩ nhất định ngươi sẽ lo lắng, cũng nhất định sẽ tới tìm ta, nhưng hắn nói kì hẹn một năm của hắn và ngươi còn chưa tới, sống chết không chịu gặp ngươi, cho nên ta chỉ có thể nhờ Mạc Thế Triệu truyền tin cho ngươi. Tuy nhiên ta không ngờ ngươi lại tới nhanh như thế, ngươi nhận được tin của Mạc Thế Triệu?”



Không yên lòng lại điểm vài cái trên người Nguyệt Bất Do, sợ hắn tự giải huyệt đạo trốn mất, lúc này Mạc Thế Di mới nói: “Ta đang ở chỗ Thế Triệu. Nhận được tin của ngươi ta liền lập tức chạy đến.” Lúc này y mới có cơ hội nhìn Thành Lệ cẩn thận. Thấy sắc mặt đối phương rất tốt, dường như còn béo một chút, tinh thần cũng tốt lắm, Mạc Thế Di thở phào.



“Không bị thương chứ?”



Thành Lệ cười, không hề là nụ cười gian manh lúc trước, mà là sự vui sướng phát ra từ nội tâm vì có người quan tâm mình. Hắn nhìn vào mắt người rõ ràng đang tức giận, nói: “Không. Có hắn nên những người kia muốn làm ta bị thương cũng rất khó.”



“Hắn muốn hỏi ngươi cái gì?” Tay Mạc Thế Di trước sau vẫn giữ trên cổ Nguyệt Bất Do, giống như diều hâu bắt gà con vậy. Không có biện pháp, ai bảo võ công Nguyệt Bất Do tốt quá, lại giỏi chạy trốn nữa.



Thành Lệ nhìn Mạc Thế Di, hồi lâu sau đó hắn mới thấp giọng nói: “Hắn hỏi ta, giữa chúng ta có quan hệ gì.”



Mạc Thế Di sửng sốt, cảm thấy chấn động.



Thành Lệ thản nhiên nói: “Ta nói cho hắn hết rồi.”



Cổ Mạc Thế Di chậm rãi xoay về phía Nguyệt Bất Do, đầu Nguyệt Bất Do so với vừa rồi lại càng thấp. Ngay sau đó, trong phòng lại vang lên tiếng cười to của Thành Lệ. Có thể nhìn thấy Nguyệt Bất Do kinh ngạc, thật sự là thống khoái.



Nguyệt Bất Do ảo não. Hắn hoàn toàn chưa chuẩn bị tốt cho tình huống gặp Mạc Thế Di như vậy. Càng đừng nói hắn giấu Mạc Thế Di “tóm” Thành Lệ, còn giấu Mạc Thế Di “tra” thân thế y, hắn thừa nhận mình có chút chột dạ. Hắn cũng thấy rất kỳ quái, đời này hắn còn không chột dạ với ai bao giờ đâu. Nhưng tại thời điểm này, trước mặt Mạc Thế Di, hắn thực sự chột dạ. Huống chi kì hẹn một năm của bọn họ còn chưa tới.



Tiếng cười chói tai, Nguyệt Bất Do không nhịn được ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Thành Lệ, lần này coi như hắn nhìn nhầm!



“Ha ha ha ha……”



“Ngươi ngồi ở đây đi.”



Bỏ lại một câu, một tay Mạc Thế Di nâng Nguyệt Bất Do không thể động đậy, mang người vào buồng trong.



“Ha ha ha ha……”



Cái này gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Suốt dọc đường đi không ít lần bị Nguyệt Bất Do làm cho tức giận đến nghiến răng, cuối cùng Thành Lệ cũng báo được thù rồi.