Họa Đường Xuân
Chương 21 :
Ngày đăng: 11:08 18/04/20
Đêm qua ngủ thật sự rất ngon, Thành Lệ ngáp một cái, duỗi cái eo lười đi từ buồng trong ra, không ngoài ý muốn nhìn thấy hai người đã rời giường.
“Nước trong bồn vừa đổi, rửa xong thì lại đây ăn cơm.”
Ngồi bên cạnh bàn ăn, Mạc Thế Di lên tiếng. Còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, Thành Lệ gật gật đầu, đi rửa mặt. Sau khi bị “bắt cóc”, Thành Lệ đành rời xa những ngày “hạnh phúc” cơm đến há miệng có người đút, áo đến nâng tay có người mặc, đây là lần đầu có người giúp hắn lấy nước rửa mặt, đổ nước súc miệng, Thành Lệ thật sự là cảm động mà.
Rửa xong, Thành Lệ ngồi xuống bên cạnh bàn, trên bàn cơm có bánh bao màn thầu, có ba món đồ ăn, còn có cháo. Nguyệt Bất Do đã sớm đói bụng, nhưng Mạc Thế Di nói cái gì cũng phải đợi Thành Lệ rời giường rồi mới ăn. Thành Lệ vừa ngồi xuống, Nguyệt Bất Do đã tóm một cái bánh bao cắn một miếng to.
Thành Lệ cười nhìn Nguyệt Bất Do, múc cho mình một chén cháo, hỏi Mạc Thế Di: “Tối hôm qua ngủ ngon không? Tướng ngủ của người này thế nào? Có dính nước miếng đầy người ngươi không?”
Nguyệt Bất Do mất hứng: “Ngươi chưa từng ngủ với ta, làm sao mà biết ta sẽ chảy nước miếng?”
Thành Lệ nhếch miệng: “Ta từng nhìn thấy trên cái bàn ngươi đã ngủ.”
“Sao ngươi có thể khẳng định là ta ‘để lại’?”
“Bởi vì chỉ có ngươi ngủ trên bàn.”
“Cũng có thể là ngươi thừa dịp ta ngủ mà phun trên bàn.”
“Ngươi……” Lời của Thành Lệ bị cái bánh bao đột nhiên nhét vào miệng đánh gãy, hắn ngây ra. Lúc này Nguyệt Bất Do cười phá lên: “Ha ha ha a!” Cái miệng há to của hắn hơn một miếng thịt, lúc này đổi thành Nguyệt Bất Do ngây người.
Thu tay, tiện đường cầm lấy một cái màn thầu, Mạc Thế Di trầm giọng hạ lệnh: “Ăn cơm.”
Miệng chậm rãi giật giật, Nguyệt Bất Do nhanh chóng nuốt miếng thịt kia xuống, hướng Thành Lệ “hừ” một tiếng, không để ý tới hắn, một ngụm cắn luôn nửa cái bánh bao, ăn cơm.
Thành Lệ hít hít cái mũi, cầm bánh bao, thuận tiện cắn một miếng, cũng ngoan ngoãn ăn cơm, không để ý tới Nguyệt Bất Do nữa. Hai người cuối cùng cũng im lặng, tai Mạc Thế Di được thanh tịnh không ít.
Ăn mấy miếng bánh bao, Thành Lệ đứng dậy đóng cửa, rồi mới nói: “Thế Di, ngươi tháo mặt nạ xuống đi. Nơi này không có người ngoài.” Nguyệt Bất Do lập tức ngẩng đầu: “Đúng vậy, không có người ngoài ngươi còn đeo làm gì, tháo được tháo được.”
Mạc Thế Di nhìn về phía Thành Lệ, Thành Lệ cười: “Nơi này có hai vị cao thủ chẳng lẽ lại sợ bị người khác nhìn sao?”
Có lẽ bầu không khí lúc này rất thoải mái. Mạc Thế Di buông đũa và màn thầu trong tay, chậm rãi tháo mặt nạ xuống. Trên mặt Thành Lệ đã không có nụ cười nữa, trước mặt là một gương mặt rất giống mình. Trong trí nhớ của hắn, người huynh đệ song sinh này lúc nào cũng đeo một chiếc mặt nạ màu bạc. Mặc dù có một đêm kia trộm đổi thân phận, hắn cũng chưa từng nhìn kĩ. Giờ phút này nhìn gương mặt tái nhợt không chút biểu cảm của Mạc Thế Di, nội tâm Thành Lệ không phải không chấn động.
Mạc Thế Di cũng nhìn Thành Lệ, đây là lần thứ hai y mặt đối mặt với Thành Lệ như vậy, tâm tình cũng khác hẳn. Lần đầu tiên, giữa hai người có sự thù hận lẫn nhau, nhưng lần này, thù hận biến thành một loại cảm xúc y không nói rõ, giữa y và Thành Lệ tựa hồ trần trụi, không hề có gì ngăn cản.
Vì che giấu thân phận của Mạc Thế Di, Vương hoàng hậu bắt Mạc Thế Di đeo mặt nạ, thậm chí ngay cả cằm y cũng bị che khuất. Chỉ là ở vùng má chia thành hai phần để miệng Mạc Thế Di có thể linh hoạt ăn uống bình thường. Đối với Thành Lệ mà nói, thứ duy nhất hắn quen thuộc Mạc Thế Di chính là chiếc mặt nạ và chỉ hai mắt có thể lộ ra của y.
Khuôn mặt kia rất giống hắn, lại không giống hắn. Thành Lệ nghĩ rằng dưới mặt nạ kia hẳn là một gương mặt cũng hồng nhuận khỏe mạnh như thân thể người nọ. Hắn vạn lần không nghĩ tới khuôn mặt kia thậm chí còn tái nhợt hơn cả hắn. Giờ khắc này, Thành Lệ tựa hồ có thể lý giải nội tâm phẫn nộ của Mạc Thế Di. Nếu bảo hắn đổi với Thế Di, hắn, có thể sao?
“Đây chính là ngươi nói.”
“Người xuất gia không nói dối.”
“Ngươi xuất gia?”
“Nói sai nói sai. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”
“Vậy bản cung sẽ đợi tin lành của ngươi.”
Thành Lệ nâng tay trái lên, Nguyệt Bất Do cười đập tay với hắn.
Thấy hai người không có việc gì, Mạc Thế Di buông Thành Lệ ra trở lại chỗ ngồi của mình tiếp tục ăn cơm. Một bữa cơm mà ăn đến phập phồng thoải mái như thế, cũng chỉ hai người này mới có năng lực đó thôi.
Nguyệt Bất Do thuần thục ăn xong rồi nâng tay định sát miệng. Một bàn tay nhanh hơn một bước cản lại hắn, đưa ra một chiếc khăn tay. Nguyệt Bất Do hừ hừ, nhưng vẫn cầm lấy xoa miệng. Thành Lệ nhìn lại lắc đầu, quả nhiên là núi cao còn có núi cao hơn. Nhưng người này thật sự rất giống con của Thế Di mà. Vì sao lại không phải của hắn chứ? Thái tử rất rõ ràng về năng lực của mình, hắn có thể sinh ra hai đứa cũng đã rất không sai rồi.
Ăn xong cơm, Mạc Thế Di đi xuống tính tiền. Đứng ở lối đi nhỏ nhìn Mạc Thế Di đi tính tiền, tâm tình Thành Lệ rất phức tạp. Đoạn thời gian bị “bắt cóc” này là những ngày nhẹ nhàng, thoải mái, sung sướng nhất của hắn trong hơn ba mươi năm qua. Một khi hắn trở lại kinh thành, những thoải mái, thích ý và vui sướng này đều sẽ biến mất không thấy nữa. Hít sâu mấy hơi thở, trong mắt Thành Lệ là kiên định, hắn tất yếu sẽ thuận lợi đăng cơ, không đơn giản chỉ vì hắn, cũng vì huynh đệ của hắn có thể sớm ngày thoát khỏi nhà giam kia.
Trên vai hơn một bàn tay, Thành Lệ quay đầu.
“Ngươi có muốn cân nhắc lại suy nghĩ kia không?” Nguyệt Bất Do rất nghiêm túc hỏi, “Ta giúp ngươi giết sạch bọn họ.”
Thành Lệ sờ gáy Nguyệt Bất Do, buồn bực: “Không phát sốt, sao lại mê sảng như vậy?”
“Thiết.” Lấy tay ra, Nguyệt Bất Do bất mãn bĩu môi, “Hảo tâm mà bị coi như lòng lang dạ thú.”
“Hảo tâm của ngươi, ta xin nhận.” Trừng trắng mắt, Thành Lệ lại hiếu kì hỏi: “Thế Di có nói trả bạc lại cho ngươi không?”
“Y nói chờ ta đánh thắng y rồi mới đưa ta.”
“Không thể nào. Y hẳn là không thiếu bạc mới đúng.” Dứt lời, Thành Lệ sờ cằm, “Nhưng cũng khó nói. Không phải y đã tiêu hết bạc của ngươi rồi đấy chứ.”
“Ta cũng hoài nghi.”
“Hai người các ngươi, nhanh lên.” Còn không biết mình đang bị người “hãm hại”, Mạc Thế Di hai tay ôm ngực đợi hai tên còn đang lằng nhằng kia.
“Đến đây đến đây.” Hai vị còn đang ở trên lầu thì thầm vội chạy nhanh xuống lầu. Quay đầu lại liếc nhìn căn phòng mình từng ở, trong lòng Thành Lệ lại nhiều thêm vài phần dũng khí để đối mặt với nguy hiểm.