Họa Đường Xuân

Chương 39 :

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Sau khi án cổ độc bùng nổ, hoàng đế tăng mạnh thủ vệ trong cung, đặc biệt hoàng đế thường xuyên tới ngự thư phòng, tẩm cung thì lại càng bị canh gác nghiêm ngặt. Không chỉ như thế, vật bên người hoàng đế lúc nào cũng phải được kiểm tra để ngừa bị độc trùng chiếm cứ. Vừa nghĩ đến việc có người muốn hại mình, còn thiếu chút nữa đã hại được mình, hoàng đế liền không thể ngủ nổi, đối với hai tên thích khách đâm ngũ hoàng tử bị thương hoàng đế ngược lại không truy cứu nữa. Nếu không có hai thích khách kia, hắn còn không biết có người muốn hại hắn đâu, lại nói tiếp, hai thích khách đó cũng là ân nhân cứu mạng của hắn và thái tử đó chứ.



Mà một hậu quả lớn của án cổ độc chính là hoàng đế rất tin tưởng đạo thuật, mỗi ngày đều mời đạo sĩ vào cung thực hiện trừ độc đuổi tà, ném hết triều chính cho thái tử. Nắm quyền, Thành Lệ âm thầm cao hứng không biết bao nhiêu lần, nhưng các nữ nhân nơi hậu cung lại buồn khổ. Hoàng đế cả ngày chỉ ở cùng đạo sĩ, sớm đã quên mưa móc ban ân. Ngay cả những phi tử được sủng ái lúc trước cũng bị vắng vẻ, toàn bộ hậu cung tràn ngập bi thương.



Đối với việc này, Vương hoàng hậu là nửa vui nửa buồn. Vui vì địa vị của thái tử ngày càng củng cố, buồn tự nhiên cũng vì tịch mịch khó nhịn. Lúc trước tốt xấu gì một tháng cũng có thể thân cận với hoàng đế hai ngày, bây giờ thì đừng nói thân cận, kể cả mặt cũng không thấy nổi. Vương hoàng hậu là hoàng hậu, nhưng nàng cũng là nữ nhân. Có nữ nhân nào không khát vọng được phu quân yêu thương? Yêu thương bây giờ thì khó được, nhưng ít ra cũng hi vọng được gặp mặt trò chuyện một chút.



Mang khuôn mặt u sầu, Vương hoàng hậu nói với thái tử vừa đến thỉnh an: “Phụ hoàng con cả ngày ở cùng với nhóm đạo sĩ đạo cô, triều chính cũng không quản, các đại thần đều rất lo lắng, có cơ hội con hãy khuyên nhủ phụ hoàng. Bây giờ đến mẫu hậu cũng rất khó được thấy mặt hắn.”



Thành Lệ nói: “Bây giờ nhi thần cũng rất khó gặp được phụ hoàng. Hai ngày nay nhi thần đều tìm lý do đi gặp phụ hoàng, nhân cơ hội khuyên nhủ người.”



Vương hoàng hậu không khỏi tức giận: “Đều do bọn người Miêu đó! Người trong cung cũng không ít, người có thể làm việc lại chẳng được bao nhiêu, đã lâu như thế mà vẫn không tra ra được là ai thả độc trùng trong cung!”



“Trong cung quá nhiều nữ nhân, thị phi tự nhiên cũng sẽ nhiều. Nhất là những nữ nhân muốn tranh thủ tình cảm này, giở chút thủ đoạn cũng sẽ không có gì lạ. Mẫu hậu là hoàng hậu, bây giờ phụ hoàng lại không quan tâm hậu cung, sao mẫu hậu không thừa dịp này thanh lọc bớt đám người hỗn tạp trong cung đi?”



Ánh mắt Vương hoàng hậu vụt sáng, qua một lát, nàng gật đầu: “Quả đúng vậy. Mẫu hậu gần đây chỉ nghĩ đến phụ hoàng con và Thành Khiêm, đã sơ sót chuyện này.” Nói đến con út, Vương hoàng hậu sẽ không thể không nghĩ đến một đứa con khác, nàng do dự một lát, hỏi: “Thế Di ở bên chỗ con…… có quen không?”



Thành Lệ gật đầu: “Làm quen cũng không tệ lắm, chẳng qua vẫn không thích ra ngoài. Nếu nhi thần không ép y, đảm bảo y sẽ lại trốn ở chỗ nào đó cả ngày chơi cờ một mình. Ở trong sơn trang đợi quá nhiều năm, có vài thói quen phải chậm rãi sửa. Chẳng qua có y ở đây, buổi tối nhi thần lại ngủ ngon hơn.”



Vương hoàng hậu cười: “Đúng vậy, khí sắc của con bây giờ tốt hơn nhiều. Mẫu hậu thỉnh thoảng cũng đã quên ngực con có bệnh.” Tiếp theo, nụ cười của Vương hoàng hậu liền biến mất. Thở hắt ra, nàng thấp giọng hỏi: “Thế Di y…… vẫn không muốn vào cung tới gặp mẫu hậu sao?”



Thành Lệ chưa nói có nguyện ý hay không, chỉ khuyên nhủ: “Trong lòng Thế Di vẫn còn có khúc mắc, chờ một thời gian đi.”



Trong mắt Vương hoàng hậu lướt qua thất lạc, nhưng điều này cũng không thể trách đứa con kia. Chỉ trong một năm mà hai đứa con trai đều gặp chuyện không may, trong lòng nàng cũng có sự biến hoá rất lớn, đối với đứa con kia cũng càng thêm áy náy. Bây giờ y lại ở ngay kinh thành, chỉ ở một nơi cách nàng không xa, nàng muốn gặp y một chút.



Trong mắt Thành Lệ chợt lóe một tia tinh quang, chuyển câu chuyện: “Bây giờ ngũ đệ làm ở bộ binh rất được, bọn quan viên thường khen hắn trước mặt nhi thần. Từ giữa năm đến giờ những người tìm nhi thần muốn làm mối cho ngũ đệ đã sắp đạp đổ cửa Đông cung rồi.”



Nét cười của Vương hoàng hậu rõ ràng hơn, vui mừng nói: “Đúng vậy. Nhìn thấy Khiêm Nhi thăng tiến như thế, trong lòng mẫu hậu lại kiên định hơn. Bây giờ phụ hoàng con mặc kệ mọi chuyện, toàn bộ gánh nặng triều đình đều đặt trên người con, có Khiêm Nhi giúp con cũng có thể thoải mái một ít. Ai, nhưng mà nói đến hôn sự, mẫu hậu cũng đang muốn tìm con thương lượng đây. Khiêm Nhi năm nay cũng đã hai mươi sáu, mẫu hậu vừa nói về hôn sự với nó thì nó liền chối, này phải làm sao?”



Thành Lệ cười nói: “Ngũ đệ đã quen tự do, sợ là không muốn tìm nữ nhân quản hắn. Hắn không muốn thành hôn thì cứ để hắn quyết định đi.”



“Làm sao thế được?” Vương hoàng hậu không đồng ý, “Hữu Phong cũng định hôn sự rồi, nó làm thúc thúc còn không thành thân, còn ra thể thống gì. Việc này mẫu hậu cũng hiểu được, không thể nghe nó đâu, mẫu hậu sẽ trực tiếp chọn mối hôn nhân tốt cho nó, để phụ hoàng con hạ chỉ.”



“Ha ha, ngũ đệ sẽ không bằng lòng đâu.”



Vương hoàng hậu có vẻ tức giận nói: “Không nhanh bắt nó thành thân, chẳng lẽ để nó dấm dúi mãi với cái tên thị vệ kia sao? Con đừng che giấu cho nó, cái gã thị vệ bên cạnh nó ngày ngày đều cùng phòng với nó, con đừng nghĩ mẫu hậu không biết. Lục Nhi Lục Nhi, một nam tử tên Lục Nhi, này không rõ ràng là muốn dụ dỗ người sao!”



Thành Lệ nói một cách thâm ý: “Có lẽ Lục Nhi kia là một nữ nhân thì sao? Ngũ đệ không tiện cưới nàng vào cửa cho nên bảo nàng mặc giả nam trang giữ ở bên người.”



Vương hoàng hậu lại càng không vui: “Nữ nhân thì nó còn giấu cái gì? Cho dù là nữ tử thanh lâu, nếu nó muốn thì làm thiếp cũng có thể, làm gì phải giả thành thị vệ? Mẫu hậu cũng không phải không biết trong lòng đám nam nhân bọn họ suy nghĩ cái gì. Trong triều các đại thần cũng có không ít người nuôi nam sủng trong nhà đâu.”



“Bây giờ phụ hoàng con đã mặc kệ mọi chuyện, nhưng không nhắc tới không có nghĩa là hắn có thể để mặc người dưới xằng bậy, đặc biệt là chuyện này. Một khi truyền ra ngoài, kia cũng không phải chịu trách cứ là có thể được miễn. Khiêm Nhi vừa được phong vương liền dính vào nam nhân, cái này sẽ làm phụ hoàng con nghĩ thế nào, làm người khác nghĩ thế nào? Còn có ngôi thái tử của con cuối cùng cũng vững vàng, nếu nó gây ra chuyện gì thì lại phiền toái.”



Thành Lệ không lên tiếng. Vương hoàng hậu nghĩ một lúc, quyết định: “Cứ làm như thế đi. Mẫu hậu tự mình chọn cho nó một cửa hôn nhân, con hãy tấu để phụ hoàng hạ chỉ, nếu phụ hoàng con không rảnh, con hãy lấy danh nghĩa phụ hoàng hạ chỉ, bảo nó nhanh chóng thành thân.”



Trên mặt Thành Lệ có vẻ khó xử nói: “Chuyện này chỉ sợ là không ổn. Nếu ngũ đệ thật sự có cái gì với tên thị vệ kia của hắn……”
“Gọi gọi gọi ! Gọi cái gì mà gọi ! Hoàn hồn chưa !”



Nguyệt Bất Do không thèm quan tâm tên nhóc gạt người tuổi đã hai mươi, nhìn qua mới mười lăm mười sáu, tâm trí lại chẳng bằng đứa mười tuổi đang bám sát không rời phía sau.



Nguyệt Bất Do đi nhanh tới phía trước, bàn tay đang vùng vằng bị người cầm thật chặt, hắn nháy mắt rút ra, dừng lại, xoay người, trợn mắt nhìn.



Không rõ vì sao Nguyệt Bất Do lại tức giận, Hứa Ba nhìn phía sau Nguyệt Bất Do, có chút khẩn trương nói: “Bất Do ca, phía trước…… huynh đừng tiến tới nữa.”



“Xảy ra chuyện gì? Có độc có rắn hay là có sói?” Nguyệt Bất Do vẫn còn đang giận.



Hứa Ba nhếch miệng, cúi đầu, nửa ngày sau mới nghẹn ra một câu: “Huynh đừng tới.”



Ánh mắt Nguyệt Bất Do hấp háy, lỗ tai động đậy. Cẩn thận nghe hồi lâu, một tay hắn bắt lấy vạt áo Hứa Ba kéo y vào bụi cây.



Kéo Hứa Ba đến trước mặt, Nguyệt Bất Do hung tợn nói: “Ta nói cho ngươi biết, lão tử tới đây vì có chuyện rất trọng yếu. Vì chuyện này, lão tử không thể không rời xa người mình thích để tới cái nơi quỷ quái này. Ngươi muốn lão tử giúp ngươi thì trong lòng cũng đừng vòng vèo như vậy, lão tử chán ghét nhất người khác dám đùa giỡn lão tử!”



Hứa Ba nhếch miệng, đôi mắt đỏ lên.



“Ngươi biết chuyện gì ! Nói !”



Môi Hứa Ba giật giật, thanh âm phát run: “Bất Do ca…… Huynh thật sự, thật sự không phải, người Miêu?”



“Không phải !”



Hứa Ba hít hít cái mũi: “Huynh, huynh tới nơi này, làm cái gì?”



“Tìm người !”



“Tìm ai?”



Cằm Nguyệt Bất Do căng cứng, nhưng vẫn phun ra: “Tìm một người tên là “Người gù đen”. Nhưng mà hắn đã mất tích tám năm.”



Huyết sắc trên mặt Hứa Ba rút đi, thân thể phát run.



Nguyệt Bất Do không giấu diếm, hai năm rõ mười nói ra: “Trên thân thể người ta thích có cổ độc, ta muốn giải cổ cho y, ta muốn để y vô lo vô nghĩ mà tự do sinh hoạt. Ta tới nơi này vì muốn tìm người có thể giải cổ cho y. Người gù đen cũng tốt, Bạch Đà tử cũng thế, chỉ cần có thể tìm được người biết giải cổ là được.”



Nước mắt Hứa Ba rơi xuống, môi run rẩy.



“Nói cho ngươi chuyện này. Ai có thể giải cổ độc của y, mạng của Nguyệt Bất Do ta chính là của hắn ! Người xuất gia không nói dối, ta nói được làm được, tuyệt không nuốt lời !”



Hứa Ba khóc thành tiếng: “Bất Do ca…… Hu hu…… Cha lớn của ta, cha lớn của ta chính là ‘Người gù đen’…… Hu hu……”



Vốn đang chuẩn bị hung hăng dạy bảo Hứa Ba một trận, Nguyệt Bất Do nháy mắt ngây dại. Một đám quạ đen, không không, một đám chim khách bay ngang qua đỉnh đầu hắn.