Họa Đường Xuân

Chương 44 :

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Tám năm trước, Hứa Thanh Thủy mang Hứa Ba trốn vào rừng sâu, vì tránh bị Bao Bồi tìm được, y trốn vào ngọn núi thuộc về Si Mông trại đối địch với Bát Khương trại. Khi trời sáng, không lâu sau người của Bát Khương trại sẽ phát hiện Ba Tùng được cứu đi. Trong ba người có hai người không biết võ, một người cũng gần thành kẻ tàn phế không thể động đậy, chắc chắn phải trốn đi thật xa trước khi người của Bát Khương trại phát hiện. Nguyệt Bất Do bảo Hứa Thanh Thủy dẫn đường, tới chỗ y và Hứa Ba ở lúc trước để dàn xếp một ngày, chuẩn bị xong rồi mới đi tiếp.



Dọc đường cứ dừng rồi lại đi liên tục, cho đến tận lúc chạng vạng, Nguyệt Bất Do mới cõng Ba Tùng đến gian nhà trúc của Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba nằm ở sát bên Si Mông trại. Bài trí trong gian nhà trúc này đơn giản hơn những nhà trúc khác, Nguyệt Bất Do cũng hiểu được vì sao Hứa Ba lại thích giàu như vậy, có thể nhìn ra được tám năm này y và Hứa Thanh Thủy hai người sống cũng rất nghèo khó.



Trong phòng chỉ có một chiếc giường gỗ miễn cưỡng có thể cho hai người nằm được. Hứa Thanh Thủy đổi khăn trải giường và đệm chăn sạch sẽ, Hứa Ba vừa đặt hành lý xuống liền đi ra ngoài múc nước tìm đồ ăn. Ba Tùng đã ở trong mộ không có ánh sáng suốt tám năm, mắt phải được chăm sóc một thời gian rồi mới có thể ra sáng được. Tám năm này, Ba Tùng phải dựa vào ăn trùng hắn nuôi và uống nước mưa thấm từ trên xuống để sống. Trước đây Ba Tùng vừa cao vừa tráng, bây giờ thì là da bọc xương, gầy đến mức chỉ còn toàn xương xẩu. Hứa Thanh Thủy vừa lau thân thể cho Ba Tùng vừa gạt nước mắt.



Đợi Hứa Ba tìm nước, tìm đồ ăn xong, Nguyệt Bất Do bảo ba người ở trong phòng đợi, hắn ra ngoài bày trận, rồi vội vàng rời đi. Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba không hề lo lắng Nguyệt Bất Do sẽ bỏ lại bọn họ, chỉ chờ hắn trở về.



Nguyệt Bất Do đi đâu ? Hắn vào thành. Nơi này là địa bàn của người Miêu, nói không chừng bây giờ Bao Bồi đã mang người đi xung quanh tìm họ rồi. Phải nhanh một chút rời khỏi nơi này, nhưng vẫn cần có vài thứ.



Ba Tùng vẫn dựa vào tín niệm được gặp lại Hứa Thanh Thủy và con trai mà cố chống đỡ. Bây giờ gặp được hai người, xác nhận hai người đều sống bình an, sau khi trầm tĩnh lại hắn càng thêm suy yếu không chịu nổi. Hứa Thanh Thủy nấu chút cháo bón cho hắn ăn, lại bón cho hắn uống một chén thuốc, rồi mới canh giữ ở bên giường cùng hắn ngủ mê man, không chịu rời đi. Hứa Ba cũng không quấy rầy cha và cha lớn, hắn làm xong cơm thì bưng đến trước mặt cha, sau đó lấy những thứ muốn mang đi đóng gói cẩn thận, chờ Nguyệt Bất Do trở về.



Trời tối, trong phòng lại không hề thắp đèn. Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba không dám thắp, tuy rằng Nguyệt Bất Do bày trận ở bên ngoài nhưng bọn họ vẫn lo lắng có người phát hiện họ ở trong này. Hứa Thanh Thủy ngồi ở bên giường, Hứa Ba ngồi dựa vào cha, trong lòng đều không thể bình tĩnh. Kích động vì cuối cùng họ cũng đã tìm được người quan trọng nhất với họ, cũng lo lắng họ không thể an toàn rời đi.



Đợi thật lâu thật lâu, đợi đến khi tim hai người đập càng lúc càng nhanh, ngay cả hơi thở cũng mang đầy khẩn trương, bọn họ nghe thấy tiếng vó ngựa và bánh xe. Hứa Ba lập tức ôm chặt cha, Hứa Thanh Thủy thì ngừng thở. Thanh âm dừng ở ngoài cửa, có người đi tới, đẩy cửa.



Cửa bị khoá trái, người tới không đẩy ra được, Hứa Ba sợ tới mức muốn ngất đi, sẽ là ai? !



“Mở cửa, ta đã trở về.” Người bên ngoài hô một tiếng. Tim Hứa Ba nháy mắt trở lại bụng, luống cuống tay chân đứng lên đi mở cửa.



Vào nhà, Nguyệt Bất Do liền hỏi: “Sao lại không thắp đèn? Tối như hũ nút thế này.”



“Cha sợ bị người phát hiện.” Hứa Ba trả lời.



Nguyệt Bất Do đi vào, buông đồ đạc xuống nói: “Thắp lên đi. Đêm nay chúng ta đi, ta còn có việc phải chuẩn bị.”



Hứa Ba lập tức đi thắp đèn. Trong phòng sáng lên, Nguyệt Bất Do hỏi Hứa Thanh Thủy: “Hắn thế nào rồi?”




“Được.”



Hứa Ba hiếu kì xốc màn xe lên một chút, liền nhìn thấy Nguyệt Bất Do đi vào cửa hàng bên cạnh. Y ngửa đầu, Thiên Thường uyển? Đây là nơi nào? Thấy rất nhiều người ra ra vào vào, Hứa Ba buông màn xe, rất là nghi hoặc. Bất Do ca muốn mua cái gì sao? Vừa nghĩ đến vấn đề này, Hứa Ba liếm liếm miệng, dọc đường đi bọn họ tiêu rất nhiều bạc của Bất Do ca, Bất Do ca còn có tiền sao? Hứa Ba rất hổ thẹn, y không có tiền, một đồng tiền cũng không có.



Đợi không bao lâu, Nguyệt Bất Do đi ra, phía sau còn có một người đi theo. Nguyệt Bất Do xốc màn xe lên: “Xuống dưới đi. Đến rồi.”



“Đến rồi?” Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba rất là kinh ngạc, Ba Tùng ngồi dậy. Nguyệt Bất Do nâng tay, Hứa Ba vịn tay hắn xuống khỏi xe ngựa, rồi y và Hứa Thanh Thủy cùng nhau nâng Ba Tùng xuống dưới. Theo Nguyệt Bất Do đi ra là ông chủ của Thiên Thường uyển. Hắn gọi thủ hạ đến khiêng hành lý, lại sai người đi nấu cơm, cũng rất nhiệt tình đưa họ tới sân sau của cửa hàng mình.



Kỳ thật Nguyệt Bất Do vốn không cần đưa tín vật kia ra, hắn vừa nói tên thì ông chủ Thiên Thường uyển liền cầm tay hắn, rất kích động nói: “Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!” Vì tìm Nguyệt Bất Do, thuộc hạ của Mạc Thế Triệu ở khắp các chi nhánh Tây Nam đều biết người tên Nguyệt Bất Do này.



Đưa bốn người vào an trí phòng, ông chủ và Nguyệt Bất Do thấp giọng nói mấy câu xong liền vội vàng đi ra ngoài. Có người bưng nước trà, điểm tâm và hoa quả tới, còn có người bưng bồn nước tới để mấy người họ rửa tay. Có người đi lên hỏi Nguyệt Bất Do có muốn tắm rửa không, Nguyệt Bất Do liền bảo hắn đi chuẩn bị.



Hứa Ba đứng ở một bên có chút khẩn trương nhìn tất cả chuyện này, đợi cho những người đó đều đi ra ngoài, y đi đến trước mặt Nguyệt Bất Do nhỏ giọng hỏi: “Bất Do ca, đây là chỗ nào?”



Nguyệt Bất Do không lập tức trả lời mà nói với Hứa Thanh Thủy: “Trước đỡ Ba Tùng lên giường đi, các ngươi sẽ ở trong này một thời gian.”



“Chúng ta?” Hứa Ba nghe ra sự khác thường trong lời nói của y, “Bất Do ca, huynh muốn đi?” Hứa Thanh Thủy vừa nghe cũng lập tức nhìn lại.



Nguyệt Bất Do nâng Ba Tùng dậy đưa hắn vào giường ở buồng trong. Sau khi đặt Ba Tùng lên giường, Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba cũng ngồi xuống, hắn nói: “Nơi này rất an toàn, các ngươi ở trong này nghỉ chân một chút, nhất là Ba Tùng, có thể ở đây tĩnh dưỡng. Ta còn có chút việc, phải đi ra ngoài một chuyến, không chắc ngày về, có thể là một tháng, cũng có thể là hai tháng, nhiều nhất không quá ba tháng.”



“Lâu như vậy !” Hứa Ba đứng lên bắt lấy tay hắn, “Bất Do ca, huynh muốn đi làm gì?” Bất Do ca muốn đi? Y sợ.



Nguyệt Bất Do ấn Hứa Ba ngồi trở lại, rút tay ra, nói: “Ta phải đi tìm thần y.”



“Thần y?!” Hứa Ba chớp chớp mắt, đầu chậm rãi chuyển hướng cha mình. Hứa Thanh Thủy sửng sốt, Ba Tùng nắm chặt tay y.