Họa Đường Xuân

Chương 51 :

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Đau quá…… Trong lòng lại càng đau, nhưng trong lòng đau không phải bởi vì nơi đó đau, mà là vì Mạc Thế Di đang miễn cưỡng làm chuyện sinh đứa nhỏ với hắn. Trong lòng Nguyệt Bất Do rất khổ sở, trong đầu rất khổ sở, trên người cũng rất khổ sở. Chỉ là dần dần, sự khổ sở của hắn bị một loại cảm xúc khác thay thế.



Đây là cảm giác gì? Ngứa ngứa, tê tê …… Thật sự…… rất kỳ quái…… Hai chân kẹp chặt eo Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do kêu lên một tiếng vui thích bị Mạc Thế Di trừu sáp ra. Đúng, là vui thích. Là vui thích mà Mạc Thế Di mang cho hắn, nhưng lại không giống với những vui thích trước đây.



“Mạc Thế Di……” Đang miễn cưỡng sao?



“Bất Do, Bất Do…… Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi……”



Hai tay gắt gao nắm chặt eo Nguyệt Bất Do, tốc độ Mạc Thế Di trừu sáp càng lúc càng nhanh, gương mặt không dịch dung bởi vì cực độ hạnh phúc mà hơi vặn vẹo.



Lý trí gần như bị dục vọng khống chế toàn bộ. Kéo hai bàn tay đang ôm mình của Nguyệt Bất Do giao hoà cùng mười ngón tay mình, Mạc Thế Di phóng túng dục vọng bản thân, một chút lý trí còn tồn tại kia càng không ngừng nhắc nhở y nếu để Nguyệt Bất Do phát hiện y có nửa điểm “miễn cưỡng”, đời này của y chỉ sợ đều sụp đổ. Bởi vì y đã phát hiện, trong chuyện “sinh đứa nhỏ” này Nguyệt Bất Do rất mẫn cảm, cho dù là đau lòng cũng sẽ bị hắn coi là miễn cưỡng.



Nguyệt Bất Do hoàn toàn quên Mạc Thế Di có phải đang miễn cưỡng hay không, dưới sự đoạt lấy của Mạc Thế Di hắn kích tình hô to, lần lượt muốn Mạc Thế Di nhanh hơn, mạnh hơn một chút. Dưới thân hai người ướt át một mảnh, Nguyệt Bất Do thậm chí chủ động vặn vẹo thân thể tác cầu Mạc Thế Di hoàn toàn quên tư vị của nữ nhân “khác”, chỉ nhớ rõ hắn.



Ván giường không chịu nổi gánh nặng, Mạc Thế Di rút mạnh dục vọng của bản thân ra, lật thân thể Nguyệt Bất Do lại, hôn lên lưng hắn rồi lại mạnh mẽ sáp nhập thân thể hắn, đưa tới từng đợt run rẩy của Nguyệt Bất Do.



Dục vọng phát tiết không hề dự triệu, gầm nhẹ một tiếng, Mạc Thế Di đem tinh hoa của mình hoàn toàn rót vào trong cơ thể Nguyệt Bất Do, mà phân thân bị y vuốt ve của Nguyệt Bất Do cũng phun ra bạch trọc ồ ồ.



Hai người đều thở dốc lợi hại, Mạc Thế Di hạ xuống mấy cái hôn trên lưng Nguyệt Bất Do, luật động phần eo không hề dừng lại. Thoáng tỉnh táo, Nguyệt Bất Do lại bò tới phía trước, miệng suy yếu kêu: “Ngươi không cần, miễn cưỡng.”



Tóm lấy người đang muốn chạy trốn, Mạc Thế Di rút bản thân ra, lại lật người Nguyệt Bất Do lại, tiếp theo tách hai chân hắn ra, đem dục vọng lại vừa cứng lên của mình chậm rãi sáp nhập nơi đã bị thương của Nguyệt Bất Do. Y rất đau lòng, nhưng hiện tại không thể dừng lại.



“Ngươi không cần……” Hai chữ miễn cưỡng bị người hôn trở lại. Nguyệt Bất Do rất tức giận đánh lên lưng Mạc Thế Di một cái, nhưng ngay sau đó hắn lại dùng lực ôm lấy đối phương, không rõ tư vị tuyệt vời như thế vì sao Mạc Thế Di lại không muốn cho hắn. Trong lòng đau đớn một trận, Nguyệt Bất Do lại tức giận đánh thêm một cái.







Âm thanh giường chiếu trong phòng giằng co thật lâu thật lâu thật lâu mới xem như triệt để chấm dứt. Trên giường hỗn độn không chịu nổi, khắp nơi dính đầy các loại chất lỏng. Người đang khổ sở sau lần lượt từng trận vui thích cuối cùng cũng quên tức giận, ngủ như chết dưới thân Mạc Thế Di, ngay cả khi Mạc Thế Di rời khỏi cơ thể hắn cũng chỉ hừ khe khẽ vài tiếng, mí mắt cũng không động đậy chút nào.



Thở hắt ra, hôn một cái lên đôi môi sưng đỏ của Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di xuống giường. Lấy nước tẩy rửa cho Nguyệt Bất Do, còn phải đổi khăn trải giường, đổi đệm chăn. Quay đầu liếc nhìn người đang ngủ say một cái, Mạc Thế Di lắc đầu, chuyện này là y suy xét không chu toàn, đợi người nọ tỉnh lại y nhất định phải giải thích rõ ràng.



Không gọi người hỗ trợ, Mạc Thế Di tự hoàn thành từng việc một. Đợi đến khi mang thân thể nhẹ nhàng khoan khoái của Nguyệt Bất Do thả lại trên giường, đắp chăn có hương vị của nắng lên cho hắn, Mạc Thế Di ra một thân đầy mồ hôi. Không thèm quan tâm đến chính mình, y xốc lên một góc chăn, mở đôi mông cánh hoa của Nguyệt Bất Do ra. Mi tâm nhíu chặt, Mạc Thế Di dùng răng nanh cắn mở nắp bình thuốc, bôi thuốc cho Nguyệt Bất Do. Nơi đó còn có tơ máu, bị rách thật nghiêm trọng. Hậu quả này vượt quá dự đoán của Mạc Thế Di, nhưng dưới tình huống lúc đó y chỉ có thể làm như vậy.


Lau đi ướt át bên miệng Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di lại nói: “Bất Do, ta không lừa ngươi, ta chỉ muốn cùng ngươi làm chuyện sinh đứa nhỏ. Còn nữ nhân kia, ta đã sớm quên rồi, ta thậm chí chưa từng nhớ rõ dung mạo của nàng, càng đừng nói có cảm giác gì với nàng. Bất Do, nửa đời trước ta không được tự do, nửa đời sau ta chỉ mong có thể có ngươi làm bạn. Nếu ngươi nguyện ý, kiếp sau ta cũng phải tìm được ngươi, cho dù phải quấn lấy ngươi thì cũng sẽ quấn đến khi nào ngươi chịu ở bên cạnh ta mới thôi.”



“Vậy sau này ngươi sẽ lại làm chuyện sinh đứa nhỏ với ta sao?” Ánh mắt lại sắp cong cong.



Mạc Thế Di hôn một cái lên khoé miệng Nguyệt Bất Do: “Ngươi còn nguyện ý cho ta làm chuyện sinh đứa nhỏ với ngươi sao? Lần này ta làm đau ngươi, còn làm ngươi bị thương.”



“Nguyện ý !” Hai tay lập tức ôm cổ Mạc Thế Di không cho y rời đi, Nguyệt Bất Do hô to: “Ta không sợ đau không sợ bị thương, ta muốn ngươi ‘chỉ’ làm chuyện sinh đứa nhỏ với ta.”



Hốc mắt nóng bỏng, Mạc Thế Di cười với Nguyệt Bất Do, nụ cười mà hắn thích nhất: “Ta ‘chỉ biết’ làm cùng ngươi. Nhưng mà lần tới ngươi có thể cho ta thời gian nhiều hơn một chút? Ta không muốn ngươi đau, không muốn ngươi bị thương.”



Ánh mắt cong cong, Nguyệt Bất Do gật đầu: “Chỉ cần ngươi thật lòng, không miễn cưỡng, ngươi muốn làm sao cũng được.”



Đứa ngốc.



“Ta đương nhiên là thật lòng , lại càng không miễn cưỡng.” Xoa xoa bụng Nguyệt Bất Do, triệt để nhẹ nhàng thở ra, Mạc Thế Di hỏi: “Có đói bụng không?”



“Đói.” Hết giận, tự nhiên là đói rồi.



“Ta lấy đồ ăn cho ngươi. Nhưng mà nơi đó của ngươi bị thương, trước khi vết thương lành lại chỉ có thể ăn đồ ăn thanh đạm dễ tiêu hóa.”



“Không sao không sao, chỉ cần có thể lấp đầy bụng là được.” Ăn cái gì cũng tốt, chuyện ăn so với chuyện sinh đứa nhỏ với Mạc Thế Di thì chỉ nhỏ xíu, Nguyệt Bất Do khoát tay thật mạnh.



Thật muốn dung nhập người này vào máu thịt của mình quá. Nhịn không được lại hôn Nguyệt Bất Do hồi lâu, Mạc Thế Di đứng dậy đi lấy đồ ăn cho hắn. Nằm trong ổ chăn, được làm chuyện sinh đứa nhỏ với Mạc Thế Di như nguyện, lúc này Nguyệt Bất Do mới tươi cười. Đau thì đau, nhưng hắn rất thích.



Giải quyết xong hiểu lầm, Mạc Thế Di và Nguyệt Bất Do chỉ ở trong phòng lấp đầy bụng không ra ngoài. Ăn no rồi, Mạc Thế Di nằm trên giường xoa eo bóp chân cho người nào đó. Kỳ thật Nguyệt Bất Do cũng không để ý, đau thì đau thôi, qua vài ngày thì tốt rồi. Nhưng Mạc Thế Di lại xoa cho hắn, nhìn sự đau lòng trên mặt Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do cứ để y xoa nhẹ cho mình. Hắn thích Mạc Thế Di đau lòng, thích Mạc Thế Di đau lòng vì hắn.



Đêm nay, chui trong lòng Mạc Thế Di ngủ, mi tâm Nguyệt Bất Do không còn khổ sở nữa, trong lòng tràn ngập vui vẻ. Ôm hắn, trên mặt Mạc Thế Di cũng không có lo lắng, chỉ có hạnh phúc vì lại một lần nữa được người yêu tin tưởng. Tuy rằng Nguyệt Bất Do biết chuyện này hắn hiểu lầm, nhưng hắn vẫn mãnh liệt yêu cầu hắn phải làm người phía dưới, muốn dùng thân thể của chính mình để chặt chẽ hấp dẫn Mạc Thế Di, để y không thể nhớ tới tư vị nữ nhân khác nữa.



Mạc Thế Di tuy rằng tiếc nuối, nhưng cũng tiếp nhận rồi, vừa rồi người này giận dữ như thế, nếu y còn kiên trì, lỡ như làm người này tức giận chạy mất thì biết làm sao. Nếu không thể lấy bản thân làm “quà” tặng Nguyệt Bất Do, vậy đổi cái khác đi. Chuyện Nguyệt Bất Do để ý nhất chính là sự tự do của y, vậy y phải sớm ngày lấy được tự do của mình, sớm ngày nương tựa Nguyệt Bất Do, cùng hắn lưu lạc giang hồ.



Côn trùng ban đêm ngoài cửa sổ kêu rầm rĩ, nhưng hai người đang ôm chặt lấy nhau vẫn ngủ thật say, ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì thì ngày mai nói sau, giờ khắc này, bọn họ chỉ cần có nhau là đủ rồi.