Họa Đường Xuân

Chương 53 :

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Thành Lệ có vẻ rất thích Hứa Ba, lại đưa y đi, nói là tìm cho y vài việc để làm. Hứa Ba vốn cũng không có việc gì, Nguyệt Bất Do lại đang muốn giấu y làm việc, cho nên biết thời biết thế để Thành Lệ mang y đi. Mạc Thế Di phải về Đông cung làm cận vệ, nếu quá trình trị liệu kéo dài, y và Thành Lệ tự nhiên cũng phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Hơn nữa đã sắp cuối năm, Thành Lệ thân là thái tử nắm quyền, tự nhiên cũng có rất nhiều việc phải bận rộn.



Mạc Thế Di ra ngoài, Nguyệt Bất Do gõ cửa phòng Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng. Vừa thấy hắn, hốc mắt Hứa Thanh Thuỷ liền không nhịn được đỏ lên. Nguyệt Bất Do đẩy hai người vào phòng ngủ, đóng cửa lại.



“Bất Do?” Hứa Thanh Thuỷ mang giọng mũi lên tiếng.



Nguyệt Bất Do rất nghiêm túc nhìn hai người nói: “Hạ Liên tâm cổ cho Thành Lệ đi, ta làm thuốc dẫn.”



“Bất Do? !” Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng kinh hô, Ba Tùng há hốc mồm, Nguyệt Bất Do nâng tay ngăn hắn, nói: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Ta và Thành Lệ……” Khẽ cắn môi, Nguyệt Bất Do nói ra bí mật hắn vốn định mang vào trong quan tài, “Ta và Thành Lệ, có quan hệ huyết thống.”



“Cái gì? !” Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng sững sờ ngay tại trận.



Nguyệt Bất Do dùng sức cắn miệng: “Hắn, là bá phụ của ta, như vậy có thể chứ?”



“Bá phụ? !” Nghĩ đến cái gì, Hứa Thanh Thuỷ hít một hơi lạnh. Móng tay Nguyệt Bất Do đâm sâu vào lòng bàn tay, lại vẫn hỏi: “Như vậy có thể chứ?”



“Có…… Có thể……” Hứa Thanh Thuỷ nhịn không được bắt lấy vai Nguyệt Bất Do, “Bất Do, ngươi……”



“Bọn họ không biết, ta cũng không có ý định cho bọn họ biết.” Nguyệt Bất Do nhẫn tâm nén sự khó chịu, kiên quyết nhìn Hứa Thanh Thuỷ, trầm giọng nói: “Nếu không phải vì chuyện này, ta sẽ không để bất kì kẻ nào biết. Hiện tại ta nói cho các ngươi, cũng hi vọng các ngươi có thể giúp ta che giấu.”



“Bất Do……” Nước mắt Hứa Thanh Thuỷ rơi xuống.



Vẻ mặt Nguyệt Bất Do quật cường: “Ta sẽ không thừa nhận quan hệ của ta và ‘y’, y là người ta thích, không hơn.”



Hứa Thanh Thuỷ che miệng, nói không ra lời.



“Các ngươi mau chóng chuẩn bị, chuẩn bị tốt rồi chúng ta sẽ đi đến nơi cực lạnh.” Miệng có vài phần mùi máu tươi, Nguyệt Bất Do nhìn về phía Ba Tùng vẫn đang khiếp sợ, “Vì Mạc Thế Di, ta sẽ sống sót, không cần nói cho y.”



Không biết vì sao, đối mặt với Nguyệt Bất Do lúc này, Ba Tùng nói không nên lời cự tuyệt. Hắn dùng lực chậm rãi gật đầu, một tay gắt gao giữ chặt bả vai Nguyệt Bất Do: “Chúng ta sẽ không để ngươi có chuyện.”



“Ta tin các ngươi.”



Nói xong lời muốn nói, Nguyệt Bất Do rời đi, Hứa Thanh Thuỷ xoay người nhào vào lòng Ba Tùng, sắp không chịu nổi sự trầm trọng này.



Trở lại phòng, sức lực toàn thân Nguyệt Bất Do dường như bị rút đi trong nháy mắt, hắn liền ngã quỵ xuống đầu giường. Tim rất đau, vô cùng đau đớn, không phải bất an vì phải làm thuốc dẫn, mà là khổ sở khi nói ra bí mật. Hắn là Nguyệt Bất Do, hắn rõ ràng lai lịch của mình, Mạc Thế Di cũng rõ ràng lai lịch của hắn, nhưng mối quan hệ của khối thân thể này với Mạc Thế Di cũng là một thanh đao nhọn treo trên đỉnh đầu hắn và Mạc Thế Di. Hắn sớm đoán được, một khi Mạc Thế Di biết một tầng quan hệ khác của hắn và y, Mạc Thế Di chắc chắn sẽ không cần hắn nữa.



Kéo chăn trùm kín đầu, Nguyệt Bất Do khổ sở muốn chết. Hắn không dám khẳng định Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ có tiết lộ bí mật này ra không, lỡ như Mạc Thế Di biết được…… Nguyệt Bất Do hung hăng cắn ngón tay, cùng lắm thì, cùng lắm thì hắn đi ! Dù sao, dù sao, hắn tuyệt đối sẽ không khóc lóc van xin Mạc Thế Di không rời khỏi hắn; dù sao, dù sao hắn đã sớm quen với việc ở một mình; dù sao, dù sao…… Nhưng vì sao tâm lại đau như thế? Ngay cả khi nương chết, hắn cũng không đau đớn đến như thế.




Ba Tùng đi lên trước cầm tay y: “Chuyện này chúng ta chỉ có thể nhìn, không thể nhiều lời. Ba Ba tâm tư đơn thuần, có lẽ nó chỉ đơn giản là quan tâm điện hạ, cũng không có ý tứ khác.”



“Ta rất lo lắng.”



Hứa Thanh Thuỷ dựa sát vào lòng Ba Tùng, Ba Tùng ôm lấy y, cũng thở dài.



“Cốc cốc cốc.”



Có người gõ cửa. Hứa Thanh Thuỷ vội vàng buông Ba Tùng ra, điều chỉnh tâm tình một chút, xoay người mở cửa.



“Bất Do?” Kinh ngạc nhìn người ngoài cửa, Hứa Thanh Thuỷ vội vàng kéo đối phương vào trong phòng, nhanh chóng đóng cửa lại. Người này chỉ mặc áo trong đã ra ngoài, bên ngoài còn đang có tuyết rơi!



Không giống với vẻ say rượu vừa rồi, giờ phút này Nguyệt Bất Do rất thanh tỉnh. Hắn nói thẳng ý đồ mình đến đây: “Thanh Thuỷ, sau khi giải cổ cho Mạc Thế Di và Thành Lệ, ngươi có thể làm cho Thành Lệ kiên trì thêm một tháng không?”



“Bất Do?” Tim Hứa Thanh Thuỷ như muốn nhảy ra.



Nguyệt Bất Do cào cào đầu: “Việc này không thể để Mạc Thế Di biết, nếu y và Thành Lệ cùng đi đến vùng cực lạnh, chắc chắn là không thể gạt được y. Ta muốn giải cổ cho họ ở kinh thành rồi chúng ta mới mang Thành Lệ vụng trộm đi, không để y biết. Nơi đó xa, suy xét đến sức khoẻ của Ba Tùng và Thành Lệ, trên đường đi có thể phải tốn mất hơn hai mươi ngày, đến bên đó còn phải chuẩn bị, cho nên ta mới nói một tháng. Có thể được không?”



Trong mắt Hứa Thanh Thuỷ là đau lòng, đau lòng vì Nguyệt Bất Do. Nguyệt Bất Do lại cào cào đầu: “Ta cũng không muốn rời khỏi Mạc Thế Di, nhưng ta sợ y biết quan hệ của ta và y, với lại, nếu y biết chắc chắn sẽ không để ta làm thuốc dẫn. Ta tìm các ngươi vì muốn lấy đi cổ trùng trong cơ thể y, ta không thể để y vừa lấy ra một con trùng lại hạ một con khác vào được. Thân thể của ta ta rõ ràng, chắc chắn có thể qua được. Ta chỉ sợ Thành Lệ không chịu nổi. Thanh Thuỷ, ngươi có thể làm cho hắn kiên trì một tháng không?”



Nguyệt Bất Do như vậy khiến người ta khó có thể làm hắn thất vọng. Hứa Thanh Thuỷ miễn cưỡng mỉm cười, yêu thương sờ đầu Nguyệt Bất Do, nói: “Có thể. Ta có thể giúp thái tử điện hạ kiên trì một tháng. Bất Do, ta biết thân thể ngươi cường tráng, nhưng chuyện này vẫn phải vạn phần cẩn thận. Từ ngày mai trở đi ta muốn điều trị thân thể cho ngươi.”



“Không cần đâu.” Sợ nhất uống thuốc, Nguyệt Bất Do nhíu mi.



Hứa Thanh Thuỷ chậm rãi lắc đầu: “Không được. Ta muốn chữa khỏi bệnh của thái tử điện hạ, cũng muốn bình an trả ngươi lại cho Thế Di.”



Nghĩ đến Mạc Thế Di, trái tim Nguyệt Bất Do lại đau nhói. Khẽ cắn môi, hắn gật đầu: “Được, nghe lời ngươi.”



“Vậy từ ngày mai bắt đầu.” Hứa Thanh Thuỷ nói: “Mau trở về ngủ đi, không nhanh như vậy đâu.”



“Được, ta trở về, nhớ rõ trăm ngàn lần đừng nói cho Mạc Thế Di đấy.” Không yên lòng lại dặn dò một lần, Nguyệt Bất Do mới mở cửa về phòng.



Đóng cửa lại, Hứa Thanh Thuỷ liền nghe người phía sau nói: “Nếu Thế Di biết thân phận của Bất Do rồi mà không cần hắn, chúng ta sẽ đi cùng Bất Do.”



Hứa Thanh Thuỷ xoay người, gật đầu với đối phương.