Họa Đường Xuân

Chương 56 :

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Từ sau khi nghe Thành Lệ đề nghị, buổi tối cho dù muộn đến đâu thì khi trở về Mạc Thế Di đều sẽ ôm Nguyệt Bất Do làm chuyện sinh đứa nhỏ. Chiêu này có vẻ dùng được, ít nhất nụ cười trên mặt Nguyệt Bất Do càng ngày càng nhiều. Thành Lệ và Mạc Thế Di cũng bắt đầu chuẩn bị cho việc giải cổ, mỗi ngày người phải uống thuốc biến thành ba người. Có người uống thuốc cùng, Nguyệt Bất Do uống lại càng hào sảng.



Trước đại hôn của Thành Khiêm, trong kinh thành truyền ra một “lời đồn”, nói Thành Khiêm đã lén thành thân, mà đối tượng thành thân còn là một vị công chúa Miêu Cương. Bởi vì kinh thành có án cổ độc, Thành Khiêm vì không muốn làm người khác hoài nghi, âm thầm tiễn bước vị công chúa kia, cho nên Thành Khiêm nói cái gì cũng không nguyện ý muốn Hoàng thượng chỉ hôn cho hắn.



Lời đồn càng truyền càng mãnh liệt, Vương hoàng hậu khẩn cấp triệu thái tử vào cung. Thành Lệ hạ lệnh tra rõ người lan truyền lời đồn, trong kinh thành người người hoảng sợ. Thành Khiêm ở trước mặt Thành Lệ hô to oan uổng, Thành Lệ tự nhiên nói là hắn tin tưởng em trai của mình sẽ không làm ra chuyện này. Nhưng vào ngay buổi tối đại hôn của Thành Khiêm, một nhóm người Miêu vọt vào phủ Trung vương ám sát Thành Khiêm, mắng to hắn lừa gạt tình cảm của công chúa, bắt hắn phải giao công chúa ra.



Lời đồn trở thành sự thật, ngay cả Vương hoàng hậu cũng không khống chế được. Họa vô đơn chí là, ngày hôm sau, Hoàng đế ra khỏi đạo quán trực tiếp đi tới tẩm cung của Vương hoàng hậu. Một canh giờ sau, Hoàng đế hạ chỉ, Trung vương cấu kết người Miêu tàn hại phụ huynh, biếm làm thứ dân, tống vào thiên lao, chờ xử lý.



Vương hoàng hậu biết Lục nhi kia là người Miêu, như thế là hết đường chối cãi, bây giờ người đã mất tích, muốn diệt khẩu cũng không có biện pháp. Nhưng dù sao Thành Khiêm là con trai của nàng, huống chi thái tử cũng là con trai của nàng. Vương hoàng hậu bảo Thành Lệ cho dù phải làm thế nào cũng phải giữ mạng cho Thành Khiêm, cùng lúc đó phái người đi tìm tung tích Lục nhi, cần phải trừ bỏ nàng trước khi người của Hoàng đế tìm được nàng. Hoàng đế bởi vì án cổ độc mà bắt đầu thờ phụng Đạo giáo, Thành Khiêm làm những chuyện như vậy đúng lúc là thứ Hoàng đế kiêng kị nhất. Hoàng đế bây giờ đạo quán cũng không đi, tự mình tra xét chuyện này. Đáp ứng mẫu hậu phải cứu Thành Khiêm, Thành Lệ ở Ngự thư phòng một mình nói chuyện với phụ hoàng cả buổi chiều, vài ngày sau, Hoàng thượng trở về đạo quán, giao vụ án của Thành Khiêm cho thái tử đi thăm dò, nhưng tuyên ý chỉ, không được thả Thành Khiêm.



Đấu tranh trong hoàng gia chính là vô tình như vậy. Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di ở một bên nhìn chỉ biết lắc đầu. Chuyện này muốn trách cũng chỉ có thể trách Thành Khiêm tâm thuật bất chính. Thành Lệ người này đúng là âm hiểm, nhưng không bức hắn đến mức độ đó, hắn cũng sẽ không xuống tay với anh em của mình. Hai người ai cũng không khuyên Thành Lệ thủ hạ lưu tình, nếu muốn Nguyệt Bất Do lựa chọn, hắn chỉ biết làm ác hơn cả Thành Lệ, trực tiếp giết luôn.



Thành An vẫn bị giam lỏng trong phủ của mình, Hoàng đế tuy dặn Thành Lệ có chừng có mực, Thành Lệ cũng phái người đi hầu hạ Thành An, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thả hổ về núi. Huống chi hiện tại Hoàng đế mặc kệ mọi chuyện, Thành Lệ nắm quyền lại là không chỗ nào sợ hãi. Hiện tại Thành Khiêm cũng bị bắt lại, chỉ chờ Thành Thông lộ diện. Ba cái hoạ lớn đã qua hai, Thành Lệ ngay cả ăn cơm cũng nhiều hơn bình thường một bát. Tâm tình tốt, hơn nữa Hứa Thanh Thuỷ điều trị có hiệu quả, thân thể Thành Lệ chưa bao giờ khỏe mạnh như thế, mà hắn tin tưởng, hắn sẽ càng khỏe mạnh.



Như thường lệ bắt mạch cho Thành Lệ và Mạc Thế Di, Hứa Thanh Thuỷ mỉm cười nói: “Thân thể thái tử điện hạ so với lúc ta mới đến khỏe mạnh hơn rất nhiều, đợi Ba Tùng bế quan đi ra là có thể giải cổ cho thái tử điện hạ.”



“Vậy Mạc Thế Di thì sao?” Có một người khẩn trương hỏi.



Trong lòng Hứa Thanh Thuỷ đau đớn, nhưng vẫn cười nói: “Tự nhiên càng không thành vấn đề .”



“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Nguyệt Bất Do không dám nhìn Mạc Thế Di, ngày chia li lại sắp đến rồi.



Sợ mình lộ ra manh mối gì, Hứa Thanh Thuỷ cất hòm thuốc đứng dậy nói: “Ta lại trở về phối chút thuốc, trước khi trừ cổ thái tử điện hạ và Thế Di vẫn phải tiếp tục điều trị, cần phải điều dưỡng thân mình đến trạng thái tốt nhất.”



“Vất vả ngươi.” Thành Lệ có chút khẩn trương .



Nguyệt Bất Do cúi thấp đầu, Mạc Thế Di ôm hắn, an ủi hắn. Nghĩ nghĩ, y lại ôm bả vai Thành Lệ, trầm giọng nói: “Không có việc gì. Ta và Bất Do đều sẽ ở cùng ngươi.”



“Ta biết. Có các ngươi ở đây, ta không cần lo lắng.” Lời này Thành Lệ nói cho Mạc Thế Di nghe, cũng là nói cho chính mình. Hắn có hai người anh em tốt nhất ở đây, hắn chỉ cần thoải mái là được.



Mạc Thế Di đưa Thành Lệ về Đông cung, Nguyệt Bất Do tìm Hứa Thanh Thuỷ, vừa thấy hắn, Hứa Thanh Thuỷ đã biết ý đồ hắn đến, nói thẳng: “Ba Tùng đại khái còn nửa tháng là có thể xuất quan. Thái tử điện hạ tìm được rất nhiều dược liệu trân quý, cho nên cổ trùng lớn rất nhanh.”



Nguyệt Bất Do cào cào đầu: “Ta rất tin tưởng thân thể của mình, nhưng mà, ừm, mọi việc đều có thể bị ngoài ý muốn, chẳng mai, ta chỉ nói là chẳng may nha. Chẳng may nếu ta chết, ừm…… Ngươi đừng nói cho Thành Lệ và Mạc Thế Di vì sao ta chết. Ta sẽ viết phong thư cho ngươi, ta chết, ngươi cứ đưa thư cho Mạc Thế Di, y nhìn là sẽ biết vì sao ta chết.”



“Bất Do.” Hứa Thanh Thuỷ đè lại bả vai Nguyệt Bất Do, “Ta sẽ không để ngươi chết, tin tưởng ta.”



Nguyệt Bất Do nhếch miệng cười: “Ta tin ngươi.” Rồi hắn sờ sờ cái mũi: “Hắc hắc, kỳ thật ta cũng thực sự sợ.”
“Không việc gì, không việc gì, tin tưởng cha và cha lớn của ngươi.” Hung hăng xoa đầu Hứa Ba, chân Nguyệt Bất Do cũng mềm nhũn.



Lại truyền ra vài tiếng rên rỉ thống khổ, trong phòng liền không có động tĩnh. Hứa Ba gắt gao ôm một chân Nguyệt Bất Do, nhờ đó lấy thêm sức mạnh cho mình. Nguyệt Bất Do ngồi không nổi, chốc lát tha Hứa Ba sang bên này hai bước, chốc lát lại tha Hứa Ba sang bên kia hai bước, sắc mặt cũng không khác gì Hứa Ba, nhợt nhạt trắng bệch.



Khó khăn ngồi đợi gần ba canh giờ, cửa phòng đóng chặt cuối cùng mở ra, còn không thấy rõ người đi ra là ai, Nguyệt Bất Do và Hứa Ba liền lớn tiếng hỏi: “Thế nào rồi thế nào rồi! Có tốt không!”



Người đi ra nhanh chóng đóng cửa lại, thanh âm khàn khàn nói: “Tốt lắm. Bất Do, lập tức chuẩn bị, chúng ta phải đi ngay.”



Nguyệt Bất Do khẽ cắn môi: “Ta nhìn Mạc Thế Di một cái, nhìn rồi sẽ đi, ta đã chuẩn bị tốt.”



“Vào đi thôi. Thế Di còn đang mê man.” Ba Tùng mở cửa ra, Nguyệt Bất Do vọt vào, Hứa Ba cũng vọt vào.



Trong phòng, Mạc Thế Di mặt không chút máu nằm trên giường, mắt nhắm chặt. Mà Thành Lệ cũng sắc mặt xám trắng nằm trên một chiếc giường khác, hô hấp mỏng manh. Hứa Ba hô to một tiếng “Thái tử ca ca”, rồi mới xông đến. Hứa Thanh Thuỷ đúng lúc ngăn cản y: “Ba Ba, không thể đụng vào. Con và cha lớn đi thu dọn hành lý, chúng ta lập tức đi.”



“Đi?” Hứa Ba ngẩng đầu nhìn cha, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, “Đi đâu?”



“Thời gian cấp bách, trên đường cha sẽ nói với con. Nhanh đi !”



Đẩy con trai tới cửa, Hứa Thanh Thuỷ gọi Nguyệt Bất Do: “Ngươi tới giúp ta.”



Miệng có mùi máu tươi, Nguyệt Bất Do nhanh chóng tỉnh táo lại đi giúp Hứa Thanh Thuỷ đút thuốc, đi giày cho Thành Lệ. Hứa Ba chùi mắt, lại nhìn Thành Lệ một cái, cắn răng chạy ra ngoài.



“Bất Do, dọc đường đi ngươi nhất định phải bảo vệ tâm mạch của điện hạ. Ta tuy đã cho điện hạ uống tục mệnh đan, nhưng một đường xóc nảy, nửa điểm qua loa cũng không được.”



“Được!”



Đi đến bên giường Mạc Thế Di hung hăng hôn môi y mấy lần, Nguyệt Bất Do lấy trong lòng ra một phong thư đặt bên cạnh gối đầu. Lại hung hăng hôn mấy lần nữa, hắn đi đến bên giường Thành Lệ, ôm lấy hắn.



Hứa Thanh Thuỷ dùng một cái chăn bao chặt lấy Thành Lệ, Nguyệt Bất Do quay đầu lại nhìn Mạc Thế Di đang hôn mê, nhanh chóng rời đi. “Thanh Thuỷ, bảo Hứa Ba đi vào phòng ta lấy gói đồ, ở dưới giường.”



“Ta đi lấy.”



Hứa Thanh Thuỷ nhanh chóng rời đi, Nguyệt Bất Do ôm Thành Lệ ra khỏi phòng, đến thẳng cửa sau. Nơi đó đã có một chiếc xe ngựa đang chờ sẵn.



Chỉ trong thời gian một nén nhang, Hứa Ba bối rối vô thố đã ngồi trên xe ngựa đi về phía cửa thành. Trên mặt đeo da giả, Ba Tùng đánh xe, Hứa Thanh Thuỷ và Nguyệt Bất Do thì bảo vệ mệnh Thành Lệ. Trong toà nhà lớn, Mạc Thế Di còn đang mê man, không biết hiện tại chỉ còn lại một mình y.