Họa Đường Xuân

Chương 59 :

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Đây là lần đầu tiên từ lúc vào núi đến giờ Hứa Ba xuống núi, nhưng y cũng không chút nào sợ hãi sẽ lạc đường trước cảnh tượng trắng xoá bạt ngàn này, Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng cũng yên tâm y đi đổi thức ăn một mình. Hứa Ba trước đây đúng là bị thiểu năng, nhưng trải qua Hứa Thanh Thuỷ chữa trị và tỉ mỉ chăm sóc, sự thông minh của Hứa Ba ở phương diện nào đó dần dần biểu hiện ra, bộc lộ rõ nhất chính là sự di truyền thiên phú cổ độc của cha y. Có lẽ Hứa Ba so với bạn cùng lứa tuổi thì ngây thơ một chút, nhưng Hứa Thanh Thuỷ chỉ cho rằng đó là hồn nhiên, lại chưa bao giờ cảm thấy Hứa Ba ngốc nghếch. Đương nhiên, nếu Nguyệt Bất Do nghe được thì chắc chắn sẽ trợn trắng mắt.



Hứa Ba không cách nào giống cha đẻ của mình, có năng lực luyện cổ chế cổ cao thâm như vậy, nhưng đây chỉ là bởi vì Hứa Thanh Thuỷ không thích y trầm mê vào cổ độc, dù sao thi cổ là một việc rất tổn thương tinh lực, cũng dễ dàng bị tai họa. Hứa Ba sẽ không làm những chuyện khiến cha lo lắng, cho nên cũng không quá bồi dưỡng cổ thuật của mình, y chỉ cần có Vượng Tài và Nguyên Bảo là đủ rồi. Mà có Vượng Tài và Nguyên Bảo trong người, y cũng tuyệt đối sẽ không lạc đường.



Qua đoạn đường núi gập ghềnh, Hứa Ba cưỡi trâu chạy đi. Tính toán hành trình, qua lại thế nào cũng phải mất mười ngày, vạn nhất gặp phải bão tuyết, khi đó còn lâu hơn, Hứa Ba có chút lo lắng, không biết thức ăn còn lại có đủ cho cha và cha lớn ăn không. Lúc này đại cha đã hao phí rất nhiều tâm lực, lại phải tĩnh dưỡng một thời gian thật dài, nếu y trở về quá muộn, cha sẽ mệt chết đi. Sờ sờ đầu Nguyên Bảo, Hứa Ba chuẩn xác bắt lấy truy tung cổ mình lưu lại — hồng khúc khúc. Đương nhiên, khúc khúc cũng không phải thật, chỉ là một loại cổ thuật.



Quấn trên cổ Hứa Ba, Nguyên Bảo vốn rất sợ lạnh tuy rằng không đến nỗi ngủ đông nhưng vẫn buồn bã ỉu xìu. Vượng Tài vẫn trốn ở trong ngực Hứa Ba ngủ, khi nào trên trời có diều hâu bay qua, nó sẽ động đậy. Muốn mau chóng trở về, trên đường Hứa Ba có thể không nghỉ sẽ không nghỉ. Trâu không thể đi được quá nhanh, Hứa Ba cũng không định dừng lại để trâu nghỉ ngơi.



Khi trời sắp tối, Hứa Ba tìm được một chỗ cản gió để dựng lều trại, châm lửa bằng phân trâu. Ăn hai khối thịt bò, Hứa Ba chui trong lều trại ngủ. Mệt chết đi, lại làm sao cũng không ngủ được, trong lòng vẫn lo lắng thái tử và Nguyệt Bất Do. Mỗi ngày y đều sẽ nhìn miệng vết thương của hai người, mỗi một lần nhìn, tim y lại đau một trận. Cha nói sau khi băng trùy hòa tan còn phải xem dược trùng có bén rễ trong tim thái tử ca ca không, nếu không bén rễ thì còn phải tiếp tục ở trong phòng băng trị liệu. Hơn nữa cho dù dược trùng bén rễ, thái tử ca ca cũng phải tĩnh dưỡng ít nhất một năm mới có thể hoàn toàn khoẻ. Hứa Ba âm thầm hạ quyết định, y phải ở bên chăm sóc thái tử ca ca. Có nhiều người muốn hại thái tử ca ca như vậy, thái tử ca ca rất đáng thương.



Hứa Ba cũng không nói được vì sao y lại quan tâm Thành Lệ như vậy. Có lẽ là bởi vì Thành Lệ ở trước mặt y chưa bao giờ bày ra thân phận thái tử; có lẽ là từ lần đầu tiên Thành Lệ thấy y liền đối với y tốt lắm; có lẽ là cảm động vì sự lắng nghe và ánh mắt tỉ mỉ của Thành Lệ một đêm kia; có lẽ là sự quan tâm và khát vọng của Thành Lệ đối với huynh đệ…… Tóm lại, Hứa Ba chính là muốn làm chút gì đó vì Thành Lệ, muốn vì Thành Lệ chia sẻ chút gì.



Nguyên Bảo đang liếm cằm y, dường như là muốn y mau ngủ. Hứa Ba nhắm mắt lại, đem hết thảy lo lắng đặt dưới đáy lòng, y phải nhanh chút tìm được chỗ có người dân để đổi thức ăn, nhanh chút trở về giúp cha chăm sóc thái tử ca ca và Bất Do ca. Dứt bỏ tạp niệm, ý thức Hứa Ba dần dần mơ hồ, cuối cùng ngủ say.



Hứa Ba bị tiếng dã thú kêu lung tung làm bừng tỉnh, bên ngoài lều trại tối đen như mực, phân trâu đã cháy hết. Hứa Ba rùng mình một cái chui ra khỏi chăn, đột nhiên phát hiện Vượng Tài không còn trên người mình.



“Vượng Tài?” Kêu một tiếng, Hứa Ba tìm được đá đánh lửa, đè chiếc mũ không hề cởi ra xuống. Chui ra khỏi lều trại, một trận gió lạnh đến xương thổi qua, Hứa Ba hắt xì một cái, nhanh chóng gói chặt cổ áo mình lại.



Dùng thân thể ngăn trở gió, Hứa Ba nương theo ánh phản quang của tuyết tìm ra phân trâu, châm lửa. Có cái gì bò lên trên người y, hơn nữa nhanh chóng bò lên trên mặt y. Hứa Ba cười cười, kéo cổ áo ra, thứ kia bò vào trong, còn thuận theo cổ y bò vào trong y phục.



“Ngươi đi đâu? Bên ngoài lạnh như vậy sẽ làm ngươi đông cứng đấy.” Nguyên Bảo ngoan ngoãn quấn trên cổ y, Hứa Ba đợi Vượng Tài trốn kĩ lại nhìn vị trí phân trâu. Vừa nhìn một cái, y sợ tới mức đặt mông ngồi xuống đất. Cách chỗ trâu đứng không xa có vài cái bóng đen đang nằm, bóng đen rất lớn.



Hứa Ba nuốt nuốt cổ họng, Nguyên Bảo không phản ứng, Vượng Tài hình như là ngủ, kia hẳn không phải cái gì nguy hiểm. Hứa Ba đứng lên khỏi mặt đất, từng bước một đi tới, muốn nhìn xem là cái gì. Đến gần, Hứa Ba liền hít một ngụm lãnh khí, không, hàn khí. Trên mặt đất nằm ba con sơn dương tuyết, còn có hai con sói tuyết!



Trên cổ một con sơn dương là máu đã bị đông lạnh thành băng, cổ bị cắn đứt, hai con sơn dương khác trên đùi có thương tích, vừa nhìn là biết bị hai con sói kia cắn. Mà hai con sói kia trước mắt xem ra không có miệng vết thương, nhưng cũng nằm thẳng tắp ở đó vẫn không nhúc nhích, mở ánh mắt trắng dã. Trâu có vẻ đã bị kinh sợ, đá tới đá lui ra phía sau.




“Ta là đại phu, ngươi phải nghe lời ta.”



Hứa Thanh Thuỷ không khỏi phân trần đưa Ba Tùng đến bên cạnh suối, ấn hắn ngồi xuống xong, y đi về phòng lấy chăn. Nhìn Hứa Thanh Thuỷ vào nhà, Ba Tùng ôm miệng ho khan vài tiếng. Hắn rất vô dụng, luôn liên lụy Thanh Thuỷ.



Hứa Thanh Thuỷ ôm chăn ra bao lấy Ba Tùng, rồi y mới đi nấu cơm. Cơm rất đơn giản, thịt và bánh cùng với canh nóng. Nơi này không có đồ ăn gì, Hứa Thanh Thuỷ lên núi đào một ít cỏ dại và rễ cây có thể ăn để duy trì nhu cầu của họ. Nước trên núi không đun nóng được, thịt cũng nấu không nát, chỉ có thể nướng chín ăn, điều kiện rất gian nan. Nhưng so với đại ân Nguyệt Bất Do mang họ đi khỏi nơi đó, Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng ai cũng không hề thầm oán một câu.



Nấu xong cơm, Hứa Thanh Thuỷ đi ra đỡ Ba Tùng vào nhà ăn cơm. Hai người ngồi đối diện nhau, ăn rễ cây nấu nước muối, cắn bánh bột ngô, ăn thịt khô, nhìn nhau mà cười, bình tĩnh mà lại hạnh phúc.



“Cha! Cha lớn! Cha! Cha lớn! Con đã trở về! Hai người mau ra đây nhìn xem ai tới!”



Tiếng gọi vui sướng kích động đánh vỡ sự ấm áp trong phòng, Hứa Thanh Thuỷ bỏ xuống đũa và bánh bột ngô trong tay bỏ chạy ra ngoài, Ba Tùng tươi cười rạng rỡ lao ra khỏi phòng ở. Ai tới? Còn có thể là ai đến đây được!



“Cha!” Dùng sức ôm lấy cha, Hứa Ba lại buông cha ra kéo cha chạy ra ngoài: “Cha, cha mau nhìn xem ai tới!”



Người đến còn ở xa, bởi vì dắt trâu cho nên hành động không nhanh được, nhưng Hứa Thanh Thuỷ thấy rõ ràng. Hốc mắt y nháy mắt ướt át, gỡ khỏi tay Hứa Ba chạy về phía người nọ. Hứa Ba đuổi theo, Ba Tùng cùng đi ra cũng đuổi theo.



“Thế Di! Thế Di!”



Hứa Thanh Thuỷ kích động phất tay với người tới, đến đây, cuối cùng cũng đến đây rồi.



Buông dây cương ra, Mạc Thế Di nhanh chóng đi tới trước mặt Hứa Thanh Thuỷ, thanh âm khàn đến mức làm người khác kinh hãi: “Bất Do đâu!”



“Ngươi đi theo ta.” Hứa Thanh Thuỷ lau nước mắt, bắt lấy tay Mạc Thế Di bước đi. Hứa Ba khóc, ánh mắt Ba Tùng cũng có nước mắt. Nhìn cha và cha lớn mang Mạc Thế Di đi phòng băng, Hứa Ba chạy tiến lên dắt mấy con trâu bị Mạc Thế Di bỏ lại. Thế Di ca đến đây, Bất Do ca và thái tử ca ca rất nhanh sẽ tỉnh lại đi. Nhất định, nhất định!