Họa Đường Xuân

Chương 61 :

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Hôm đó đã trở thành một bước ngoặt lớn, ngày hôm sau, tình hình của Nguyệt Bất Do so với ngày hôm trước càng có chuyển biến tốt đẹp rõ ràng hơn. Khi Mạc Thế Di đút thuốc cho hắn thậm chí hắn còn chủ động mở miệng, thậm chí còn nuốt xuống ! Mọi người đều nhìn thấy hi vọng, Mạc Thế Di thì càng không muốn rời khỏi Nguyệt Bất Do nửa bước.



Ngày mai chính là ngày Nguyệt Bất Do tỉnh lại, Mạc Thế Di cực kì khẩn trương. Đút cho Nguyệt Bất Do uống hết bát thuốc cuối cùng, Mạc Thế Di như thường lệ hôn lên miệng Nguyệt Bất Do một cái, nói với đối phương là đã uống xong rồi. Vừa rời ra, miệng Nguyệt Bất Do liền chu lên, nếu không phải sắc mặt hắn vẫn cực kì tái nhợt, Mạc Thế Di thậm chí có ảo giác, kỳ thật là Nguyệt Bất Do đã tỉnh rồi.



Cam tâm tình nguyện ngậm lấy đôi môi vểnh lên của Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di liên tục liếm, Nguyệt Bất Do có vẻ đã vừa lòng, miệng không chu nữa. Còn phải đút thuốc cho Thành Lệ, Mạc Thế Di sờ sờ mặt Nguyệt Bất Do, đi đến bên cạnh Thành Lệ, Hứa Ba đã bưng thuốc của Thành Lệ đến. So với Nguyệt Bất Do, tình huống của Thành Lệ không được tốt như vậy. Dù sao thân thể trái tim hắn vốn có vấn đề, còn phải chịu đựng nỗi thống khổ bị nhũ băng đâm xuyên tim. Nhũ băng đã hoàn toàn hòa tan, miệng vết thương ở ngực Thành Lệ và Nguyệt Bất Do cũng đã khép lại, nhưng nhìn qua vẫn cực kì khiến người ta lo lắng. Nếu ngày mai Nguyệt Bất Do tỉnh, cho dù Thành Lệ có tỉnh lại hay không, hắn cũng có thể rời khỏi phòng băng, tiếp theo chính là cẩn thận điều dưỡng.



Đút thuốc cho Thành Lệ xong, Mạc Thế Di lại hôn Nguyệt Bất Do một lúc mới rời khỏi phòng băng. Khi những khối băng rất nặng chặn cửa vào lại, lỗ tai của một người nhẹ nhàng giật giật. Miệng chu nửa ngày cũng không có người đến hôn hắn, quai hàm hắn hơi bạnh lên. Nắm cổ tay người còn lại, ngón tay đặt trên đó kiểm tra, mạch đập dưới ngón tay nhảy lên tuy không mạnh mẽ nhưng tràn ngập sự sống. Lông mày nhíu chặt của hắn lại giãn ra, tiếp theo chỉnh lại khuôn mặt thành không có bất cứ biểu cảm gì.



Một ngày này, ai cũng không có khẩu vị ăn cơm. Thật vất vả đợi đến trời tối, Hứa Ba và Mạc Thế Di liền lập tức đi phòng băng, đút cho hai người uống bát thuốc cuối cùng của hôm nay. Khi uống thuốc, miệng Nguyệt Bất Do lại chu lên, Mạc Thế Di nhìn lại càng vui sướng. Nhưng bên kia, Hứa Ba thì lại lo lắng không thôi, Thành Lệ vẫn như cũ không có phản ứng gì.



Cho hai người uống thuốc xong, Mạc Thế Di nhìn về phía Hứa Ba: “Ba Tử, đêm nay ngươi đừng ở đây, ta ở trong này nói chuyện với Thành Lệ và Bất Do.”



“A !” Thần sắc Hứa Ba nháy mắt có chút xấu hổ, y đã nghĩ là không có người biết đâu.



Mạc Thế Di cười nhẹ, nói: “Thành Lệ tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian. Đêm nay ta sẽ ở lại đây.” Trong mắt y là sự chờ đợi không thể đè nén.



“Thế Di ca?” Hứa Ba sửng sốt, tiếp theo kinh hô, “Đêm nay huynh muốn ở trong này thủ một đêm?!”



Mạc Thế Di gật đầu, khàn khàn nói: “Ta không ngủ được. Ta muốn ở đây chờ Bất Do tỉnh lại. Ta có nội công, không sợ lạnh.”



Nhìn gương mặt Mạc Thế Di đã gầy không kém mặt Nguyệt Bất Do, Hứa Ba theo bản năng gật đầu: “Ngày mai nhất định Bất Do ca có thể tỉnh lại!”



“Ừ, ta tin tưởng.” Mạc Thế Di nhìn về phía Nguyệt Bất Do, ánh mắt vô cùng ôn nhu, “Hắn nhất định có thể tỉnh lại.”



Hiển nhiên, người nào đó nghe được lời Mạc Thế Di nói, lập tức chu miệng, ánh mắt Mạc Thế Di loé sáng, nghiêng người. Hứa Ba yên lặng lui xuống, trước khi đi, y nhìn thoáng qua hai người đang hôn nhau, mắt không tự chủ được đỏ lên, không biết khi nào thái tử ca ca mới có thể tỉnh lại.



Ngăn cửa vào lại, dụi dụi mắt, Hứa Ba cũng không quay đầu lại, rời đi thật mau. Nếu ngày mai Bất Do ca tỉnh, bọn họ sẽ mang Bất Do ca và thái tử ca ca về trong nhà, y phải nhanh chóng giúp cha thu dọn phòng ở.



“Bất Do, ngày mai nhất định phải tỉnh lại.” Khẩn cầu bên tai Nguyệt Bất Do hết lần này đến lần khác, Mạc Thế Di lại hôn môi đối phương, “Nhất định, phải tỉnh lại.”




“Bất Do, nhịn một chút.” Chậm rãi rút hai chân ra, đặt Nguyệt Bất Do nằm xuống, Mạc Thế Di lướt qua Thành Lệ, đi xuống giường, đi nấu chút cháo, lại nghiền một chút sợi thịt nướng chín bỏ vào. Nơi này địa thế rất cao, nước nấu không chín cơm, Mạc Thế Di bỏ bánh gạo vào nước, cho cả thịt nghiền vào. Quay đầu nhìn Nguyệt Bất Do vẫn đang kêu đói kêu ăn thịt vài lần, lại nhìn nồi cháo không sao toả được nhiệt khí kia, Mạc Thế Di nhíu mi. Nơi này điều kiện rất gian khổ, đến một bát cháo nóng hầm hập cũng không nấu được, làm sao bồi bổ cho Bất Do đây?



“Đói quá…… Ta muốn, ăn…… Thịt…… Thịt……” Người nào đó đời này cũng chưa từng đói khủng khiếp như thế. Cơn đói của Nguyệt Bất Do đánh thức Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng. Hứa Thanh Thuỷ dụi mắt ngồi dậy, nhìn thấy Mạc Thế Di đang nấu cái gì, y che miệng ngáp một cái, xốc chăn lên xuống giường. Đè thân thể Ba Tùng đang muốn ngồi dậy lại, y lắc đầu với đối phương, để đối phương tiếp tục ngủ. Hứa Thanh Thuỷ cầm một chiếc khăn vải đi đến trước mặt Mạc Thế Di, định đi ra ngoài rửa mặt.



“Làm đồ ăn cho Bất Do?” Liếc nhìn thức ăn trong nồi một cái, Hứa Thanh Thuỷ hiểu ngay.



Mạc Thế Di đau lòng nói: “Bất Do đói lả, muốn ăn thịt. Nhưng nơi này không có thịt cho hắn ăn được.”



Hứa Thanh Thuỷ thở dài: “Không có biện pháp, nơi này không đun được nước, canh thịt nấu ra tốt nhất không nên cho hắn uống.”



“Thế Di, chúng ta về kinh đi.” Có một người tiến đến. Hứa Thanh Thuỷ và Mạc Thế Di quay đầu nhìn lại, đều rất kinh ngạc. Ba Tùng rời giường, hắn vừa đi giày vừa nói: “Nơi này rất gian khổ, điện hạ và Bất Do tiếp theo cần được điều dưỡng, nhưng nơi này đến một bát canh thịt cũng không nấu được, càng đừng nói cái gì mà điều trị cho họ. Bất Do tỉnh lại, điện hạ nhất định cũng có thể tỉnh. Từ tối hôm qua ta đã suy nghĩ, chúng ta có nên rời núi không? Cho dù không trở về kinh cũng phải tìm một nơi có thể đun sôi được nước.”



Mạc Thế Di do dự nói: “Bất Do thì ta không lo lắng, nhưng ta sợ Thành Lệ hắn……”



“Có ta và Thanh Thuỷ ở đây, điện hạ không có việc gì. Thời điểm nguy hiểm nhất đã qua, nơi này trời giá rét, quá lạnh lại không có cái gì ăn được, ngược lại bất lợi cho việc hồi phục của điện hạ.”



Hứa Thanh Thuỷ nghĩ nghĩ, nhìn về phía Mạc Thế Di: “Ba Tùng nói có lý, kỳ thật ta đã suy xét đến. Lúc trước Bất Do và điện hạ gần như không ăn gì, chúng ta thì cứ có cái gì ăn cái đó. Hiện tại điện hạ tuy rằng còn không tỉnh nhưng phải từng bước bổ sung dinh dưỡng, nhưng ở đây……”



Mạc Thế Di nhếch miệng: “Chỉ cần các ngươi nói không thành vấn đề, ta sẽ không có vấn đề gì. Các ngươi định thời gian, chúng ta hồi kinh.”



“Đói…… Đói…… Ta muốn, ăn, thịt…… Thịt……”



Một tiếng kêu đói đáng thương hề hề làm ba người hạ quyết tâm, Hứa Thanh Thuỷ nói: “Bây giờ bắt đầu thu thập chuẩn bị, chuẩn bị xong chúng ta sẽ đi ngay.”



“Được!” Mạc Thế Di chạy nhanh đến đầu giường sờ sờ gương mặt đã lõm xuống của người nọ, xoa dịu: “Bất Do, chúng ta lập tức trở về kinh, về kinh sẽ có thịt ăn. Ngươi nhịn một chút, nhịn một chút.”



Người đang uỷ khuất đến cực điểm dẩu miệng, không thể ăn thịt, cần an ủi. Hứa Thanh Thuỷ cười đi ra ngoài, Ba Tùng cũng đi ra, Mạc Thế Di nhẹ nhàng đặt Thành Lệ lên giường của Ba Tùng, rồi mới quay lại ngậm lấy đôi môi người nào đó đã chu ra, khóe miệng cong lên.