Họa Đường Xuân

Chương 63 :

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Mạc Thế Di không giấu diếm tình hình kinh thành với Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng, bọn họ vốn đang dự định hồi kinh. Chẳng qua Mạc Thế Di phải chạy về kinh thành trước. Nguyệt Bất Do ở trong phòng nói hắn cùng với Mạc Thế Di sẽ cùng nhau về kinh, lời Hứa Thanh Thuỷ nói đến bên miệng chỉ có thể nuốt trở về. Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Nguyệt Bất Do, Hứa Thanh Thuỷ suốt đêm phối thuốc cho Nguyệt Bất Do để Mạc Thế Di dẫn Nguyệt Bất Do chạy về kinh trước. Đồng thời, Mạc Thế Di cũng thu được hồi âm của Mạc Thế Triệu, Vương hoàng hậu tuy rằng bị hoàng đế hạ lệnh không được bước ra khỏi tẩm cung nửa bước, nhưng thế lực mà Vương hoàng hậu gây dựng trong cung nhiều năm như thế đâu phải là một tờ lệnh cấm của hoàng đế có thể cản được. Đó chính là Vương hoàng hậu, là mẹ đẻ của đương kim thái tử.



Cho nên bên Vương hoàng hậu là hoàn toàn không cần lo lắng, hiện tại chỉ cần “thái tử” lộ diện, thế cục có thể được khống chế. Mạc Thế Triệu đã phái người chạy tới bên này tiếp ứng Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng. Mạc Thế Di lại gửi thư cho Mạc Thế Triệu, nói cho hắn là y và Nguyệt Bất Do sẽ hồi kinh trước, để người của Mạc Thế Triệu bí mật hộ tống Thành Lệ về kinh, vạn vạn không thể để người khác phát hiện có hai vị “thái tử.”



Cố không ngủ, suốt đêm Mạc Thế Di an bài chuyện của Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ bên này sau khi họ rời đi. Bọn họ sẽ tạm thời ở lại đây đợi cho người của Mạc Thế Triệu đến thì để mấy người đó hộ tống về kinh. Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng nắm chặt thời gian phối thuốc cho Nguyệt Bất Do, để hắn có thể chống đỡ được đến khi họ trở lại kinh thành. Từ khi Mạc Thế Di trở lại, các thủ hạ của Mạc Thế Triệu cũng bận rộn lên, hộ tống thái tử hồi kinh cũng không phải là chuyện đùa. Sau khi nhìn thấy Thành Lệ đang hôn mê, cho dù Mạc Thế Di không giải thích cái gì cả, bọn họ cũng ý thức được sự việc trọng đại đến mức nào.



Trời tờ mờ sáng, mùi thịt dê trong phòng bị mùi thuốc xoá tan. Mạc Thế Di vào phòng của Thành Lệ, ngồi xuống bên cạnh giường. Nhìn Thành Lệ trong chốc lát, y đứng dậy vắt một chiếc khăn ấm, tỉ mỉ lau mặt, lau tay cho Thành Lệ. Làm xong những việc này, y cầm bàn tay Thành Lệ, khom người cúi đầu nói bên tai Thành Lệ:



“Thành Lệ, Thành Thông đã trở lại, Thành An cũng được thả ra. Hắn có thể đã nói với hoàng thượng về chuyện của ta, hoàng thượng mệnh cho ngươi lập tức về kinh, cũng phái người vây quanh Vân Hải sơn trang tìm kiếm tung tích của ta. Đêm nay ta sẽ mang Bất Do đi về kinh thành trước, Thế Triệu sẽ phái người đến đây đưa ngươi trở về.”



Nắm chặt tay Thành Lệ, Mạc Thế Di tràn đầy kiên quyết: “Thành Lệ, trước khi ngươi tỉnh lại, ta sẽ thay ngươi bảo vệ tốt ngôi thái tử của ngươi, ngươi cũng phải tỉnh lại nhanh lên. Anh em chúng ta phải cùng nhau tác chiến mới được.”



Thành Lệ còn đang mê man, nhưng lòng bàn tay hắn so với khi ở Tuyết Sơn đã có một ít độ ấm.



“Thành Lệ, ta ở kinh thành chờ ngươi.”



Thả lại tay Thành Lệ vào trong chăn, Mạc Thế Di đứng dậy rời đi.



Lại đến phòng Nguyệt Bất Do, kỳ thật cũng là phòng của hai người, Mạc Thế Di cởi giày lên giường. Người đang ngủ say không có phản ứng, hai gò má vẫn có chút tái nhợt không khỏe mạnh. Cởi áo khoác nhẹ nhàng xốc chăn lên, tiến vào, Mạc Thế Di nâng đầu Nguyệt Bất Do lên luồn cánh tay xuống dưới cổ hắn.



“Ưm……” Người nào đó chép miệng một cái, cọ cọ về phía nguồn ấm áp.



Đã bao lâu không được ôm người này ngủ như vậy rồi. Mạc Thế Di thở hắt ra thật dài, trong lòng lúc này mới kiên định một ít, mới cảm thấy bản thân được đầy đủ.



“Mạc Thế Di……” Người trong lòng đột nhiên lẩm bẩm một tiếng.



Mạc Thế Di vỗ nhẹ hắn: “Ngủ tiếp một lát.”



“Khi nào, mới đi?” Nguyệt Bất Do lại chui sát vào trong lòng Mạc Thế Di, ôm chặt lấy người y. Mạc Thế Di nâng cằm lên, để tránh cho râu còn không kịp cạo của mình chọc vào Nguyệt Bất Do.



“Đêm nay đi. Ngủ đi.”



“Ừ.”



Nắm tay luồn vào trong y phục của Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do không động đậy nữa. Mỏi mệt, Mạc Thế Di nhắm mắt lại, ôm lấy người làm mình an tâm, rất nhanh liền ngủ.



Mệt mỏi một đêm, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi, chỉ có nồi sao thuốc cao đang không ngừng tản mát ra từng đợt vị thuốc. Ở trong căn nhà nhỏ cũ nát này, mọi người tạm thời dứt bỏ bão táp sắp phải đối mặt để bản thân hưởng thụ sự yên tĩnh khó được này.



Chạng vạng, đã nghỉ ngơi dưỡng sức một ngày, Mạc Thế Di đi từ trong phòng ra, trong lòng ôm Nguyệt Bất Do. Nguyệt Bất Do đã mặc chỉnh tề. Hai người không mang quá nhiều đồ đạc, chỉ mang theo bạc và túi da dê đầy nước cùng với một ít bánh nhân thịt khô. Hiện tại là tháng bảy, càng đi về kinh thành thời tiết càng nóng, có Hãn Huyết bảo mã, mặc dù Mạc Thế Di mang theo Nguyệt Bất Do thì nhiều nhất nửa tháng cũng có thể về đến kinh thành, cho nên hai người cũng không mang quá nhiều đồ ăn, miễn cho trên đường bị hỏng.



Hai người nhìn Thành Lệ, lại dặn dò Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng vài câu rồi ra đi. Nhìn bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất trong màn đêm, trong lòng Hứa Ba nặng trịch. Y không rõ, không rõ các anh em của thái tử ca ca vì sao phải liên tục hại hắn. Ôm lấy con trai đang khổ sở, Hứa Thanh Thuỷ dẫn y về phòng, thở dài một tiếng. Chuyện trong hoàng cung đâu phải dân chúng như họ có thể lý giải được.



“Bất Do, lạnh không?” Tuy rằng là tháng bảy nhưng buổi tối ở Ngọc Long bên này vẫn lạnh . Mạc Thế Di khoác một chiếc áo choàng rất lớn, người nào đó chui bên trong áo choàng của y, ngồi trước người y. Ánh mắt người nào đó cong cong, hai tay ôm eo Mạc Thế Di ngồi ở trên lưng ngựa.



“Mạc Thế Di.”
Hai người đều không nhịn được, củi khô gặp được lửa bốc có thể nói là hết sức căng thẳng. Đến lúc sắp cháy, Nguyệt Bất Do cắn răng đẩy Mạc Thế Di ra, chà xát khóe môi y còn lưu lại nước miếng của mình.



“Đi thôi, còn có người đang đợi chúng ta trở về xử họ kìa.”



“Bất Do.” Khàn khàn.



“Ừ?” Cong cong.



“Trở về chúng ta sẽ làm, ta muốn.”



“Ha ha, ta cũng muốn.”



Hắn đương nhiên cảm giác được. Để đối phương kéo mình lên, đã có thể đi có thể cử động nên Nguyệt Bất Do nhanh chóng mặc xiêm y, rồi mới cùng đối phương tay cầm tay bước đi, lên ngựa.



Trong rừng truyền đến tiếng ngựa hí vang, tiếp theo chính là âm thanh con ngựa phi như bay. Làn gió mát mẻ lướt qua mặt, Nguyệt Bất Do nói với người phía sau: “Ta muốn thử làm trong rừng, nghĩ thôi cũng thấy rất tuyệt.”



“Được. Đợi xử bọn họ xong chúng ta sẽ vào trong rừng làm.”



“Được!”



Sủng nịch nhìn người nọ đang mang vẻ mặt chờ mong, Mạc Thế Di dù đang cưỡi ngựa chạy cực nhanh trên đường nhưng vẫn không nhịn được hôn môi người nọ. Chỉ cần là người này muốn, y đều sẽ thỏa mãn, thỏa mãn tất cả, dù gì thì y cũng thích làm chuyện sinh đứa nhỏ mà.



Có lẽ là thuốc của Hứa Thanh Thuỷ thực sự có tác dụng, có lẽ là thể cốt Nguyệt Bất Do đủ cường hãn, lại có lẽ là có Mạc Thế Di bên cạnh làm bạn, Nguyệt Bất Do tuy rằng tổn thất mười năm công lực nhưng tốc độ khôi phục của hắn thì ngay cả Mạc Thế Di cũng giật mình không thôi. Y cũng không biết, lần này hồi kinh Nguyệt Bất Do đã làm ra một quyết định, một quyết định làm hắn không thể không nhanh chóng khôi phục.



Ánh mắt cong cong nhìn Mạc Thế Di bên cạnh, toàn bộ say mê của Nguyệt Bất Do đều dồn vào hơi thở của đối phương. Mạc Thế Di, nếu, nếu ngươi biết rõ thân thể này của ta là con trai ruột của ngươi, ngươi còn nguyện ý làm chuyện sinh đứa nhỏ với ta sao? Không, ngươi chắc chắn không muốn. Ta có thể đoán được, ngươi chắc chắn sẽ không muốn.



Mạc Thế Di, ta rất thích ngươi, thích hơn bất cứ người nào khác, thích nhiều hơn cả thích nương ta. Cho nên, ta không muốn giấu ngươi nữa. Ta có thể chịu được ngươi không thích ta, nhưng ta không thể chịu được ngươi hận ta. Đại trượng phu cầm được bỏ được, mặc dù phải xa ngươi sẽ rất đau rất đau, nhưng ta không muốn lừa dối ngươi thêm nữa.



“Mạc Thế Di, ta thích ngươi.”



Cúi đầu hôn người đang tỏ vẻ rất vui sướng một cái, Mạc Thế Di nói trong tiếng gió: “Ta yêu ngươi.”



“Ta thích ngươi, Mạc Thế Di……” Hi vọng thời gian này có thể dài thêm một chút.



“Ngủ đi, ta ôm ngươi.” Kéo chặt áo choàng, Mạc Thế Di hôn lên trán Nguyệt Bất Do.



Nhắm mắt lại, đau đớn áp chế kết quả nào đó đang nghĩ đến trong lòng xuống, Nguyệt Bất Do ôm chặt lấy Mạc Thế Di. Ai, ôm không được bao lâu nữa rồi.



“Giá !”



Cách kinh thành càng ngày càng gần rồi, Bất Do, ta đã chuẩn bị một phần lễ vật cho ngươi, không biết ngươi có thích không. Ta nghĩ, ngươi nhất định sẽ thích. So với những chuyện phiền toái ở kinh thành, ta càng chờ mong phản ứng của ngươi khi nhìn thấy lễ vật hơn. Bất Do, ta yêu ngươi, ta yêu nhất ánh mắt cười cong cong khi ngươi ở trong lòng ta, ánh mắt làm ta không thể rời xa được, làm ta muốn ôm ngươi đến giường làm chuyện sinh đứa nhỏ với ngươi.



“Giá !”