Họa Đường Xuân

Chương 66 :

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Trong ngự thư phòng, sau khi người không phận sự lui ra thì không khí lập tức khẩn trương hơn vài phần, sự khẩn trương này không phải bởi vì chột dạ hay cái gì gây ra mà là do vị ở trên cao kia cố ý chế tạo ra.



Trầm mặc uống hai chén trà, hoàng thượng nhìn về phía Vương hoàng hậu: “Hoàng hậu, năm đó nàng một lần sinh hạ hai đứa nhỏ, Thành Lệ là con trưởng.”



Hoàng thượng vừa mở lời, Vương hoàng hậu đã biết ý của hoàng thượng. Nàng lạnh lùng liếc nhìn Thành An và Thành Thông đang cúi thấp đầu, sắc mặt bình tĩnh một cái, lại liếc nhìn thái tử cũng bình tĩnh rũ mắt, trong mắt hiện lên đau thương.



“Đúng vậy, thiếp thân một lần sinh hạ hai đứa con trai. Thành Lệ là con trưởng, con thứ……” Vương hoàng hậu gắt gao nhắm chặt mắt, khi mở ra đã ngập đầy nước, “Dựa theo tổ chế, con thứ tất yếu phải bị dìm chết để tránh mối họa cung đình. Hoàng thượng…… Ba mươi lăm năm, mỗi khi đêm dài yên ắng thiếp thân đều sẽ nhớ tới đứa nhỏ kia. Thiếp thân luôn nghĩ, nếu thiếp thân không phải hoàng hậu, có phải đứa nhỏ kia cũng có thể sống sót, có thể giống Thành Lệ, giống như những hoàng tử khác của hoàng thượng, sống sót.”



Hừ một tiếng, mang chê cười, mang oán hận, Vương hoàng hậu nhìn chằm chằm vào mặt hoàng thượng, gằn từng tiếng nói: “Hoàng thượng, thiếp thân vĩnh viễn sẽ không quên vui sướng của hoàng thượng khi lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ, nhưng thiếp thân cũng vĩnh viễn không quên được, hoàng thượng ở ngay trước mặt thiếp thân hạ lệnh dìm chết đứa nhỏ kia. Chỉ là thiếp thân không rõ, ba mươi lăm năm đã qua đi, vì sao hoàng thượng lại phải nhắc tới chuyện này? Chẳng lẽ hoàng thượng muốn nhận lại đứa nhỏ kia sao? Nhưng mà chỉ sợ, đã muộn. Đứa nhỏ kia đã bị hoàng thượng hạ lệnh dìm chết rồi.”



Hoàng thượng sao lại không nhận ra bất mãn trong mắt Vương hoàng hậu, nhưng hắn là hoàng thượng, quy củ tổ tông định ra là phải tuân thủ. Huống chi, hắn cũng không thiếu con trai, dìm chết một đứa con trai không nên sinh ra thì có gì ngại. Con trai so với giang sơn củng cố, bé nhỏ không đáng kể.



Nghĩ như thế, hoàng thượng lạnh lùng nói: “Trẫm biết trong lòng hoàng hậu trách trẫm, nhưng quy củ tổ tông định ra há có thể sửa đổi. Hạ lệnh xử tử con trai ruột của trẫm, trẫm cũng sẽ đau lòng, nhưng mà, nếu như đứa nhỏ này tồn tại có khả năng lung lay gốc rễ của hoàng triều, trẫm không thể không làm như thế. Trẫm nghĩ hoàng hậu hẳn là hiểu được nỗi khổ tâm của trẫm.”



Vương hoàng hậu cong góc môi dưới: “Thiếp thân tự nhiên hiểu được, cho nên mặc kệ thiếp thân không muốn đến thế nào, thống khổ đến thế nào, thiếp thân vẫn để họ ôm đứa nhỏ đi. Đến……” Nước mắt Vương hoàng hậu thiếu chút nữa chảy ra, “Đứa nhỏ kia, đến một ngụm sữa của thiếp thân cũng chưa được nếm qua đã bị ôm đi rồi.”



“Phải không?” Trên mặt hoàng thượng không có nửa điểm thương cảm, chỉ có ẩn ẩn phẫn nộ vì bị lừa gạt, “Vậy tại sao trẫm lại thu được tin tức, đứa nhỏ kia không chỉ không bị dìm chết, ngược lại bị hoàng hậu giấu đi, còn trở thành giang hồ đệ nhất cao thủ, trang chủ Vân Hải sơn trang?”



Vương hoàng hậu nhẫn nhịn nước mắt chảy xuống, nàng đứng lên: “Hoàng thượng từ đâu thu được tin tức này? Vân Hải sơn trang đúng là gia nghiệp của nhà mẹ đẻ thiếp thân, nhưng nói trang chủ Vân Hải sơn trang là đứa nhỏ kia, nếu thật sự là như vậy, thiếp thân thậm chí còn hi vọng đó là sự thật.”



“Hoàng hậu.” Thanh âm hoàng thượng lạnh vài phần, “Trẫm hỏi nàng trước chính là vì đã nắm giữ chứng cứ vô cùng xác thực. Chẳng lẽ tin tức Vương gia truyền ra còn có thể giả được sao?”



Vương hoàng hậu lau đi nước mắt trên mặt, không hề kinh hoảng: “Là Vương gia truyền ra tin tức sao? Đó là ai? Gọi hắn đến đối chất cùng thiếp thân. Hoàng thượng, ngài cố ý muốn xử tử đứa nhỏ của ngài, thiếp thân không có lời nào để nói. Nhưng ngài vì người khác mà chửi bới thiếp thân, vì người khác mà hãm hại thái tử, thiếp thân cũng không thể nhận! Ngài nói trang chủ Vân Hải sơn trang là đứa nhỏ kia, vậy, người đâu?”



Hoàng đế nện một quyền xuống bàn, hắn tự nhiên là không tìm ra người rồi. Bởi vì trang chủ Vân Hải sơn trang đang ở trước mặt hắn. Hoàng hậu cười lạnh trong lòng, có một người cũng cười lạnh trong lòng, đồ sứ trên tay đã sắp không nhịn được muốn ném bay vào mặt kẻ đang mặc long bào minh hoàng rồi.



“Mẫu hậu,” Thành Thông cung kính hành lễ với hoàng hậu, mở miệng, “Trang chủ Vân Hải sơn trang Mạc Thế Di võ công cao cường, chúng con còn không bắt được hắn. Chẳng qua, nhi thần cũng là từ miệng ngũ đệ nghe được chuyện này. Đương nhiên, ngũ đệ đã mất tích, có lẽ là bị giấu đi rồi, nhi thần không tìm thấy đệ ấy để đối chất. Nhưng mà, nhi thần còn thu được một tin tức, mẫu hậu vì giữ mạng cho thái tử điện hạ nên đã từng tìm đến một vị cổ sư Miêu Cương để tục mệnh cho thái tử điện hạ, mà biện pháp tục mệnh chính là hạ cổ tục mệnh lên người thái tử điện hạ và người nọ. Loại cổ này đã ở trong người vị tên Mạc Thế Di kia, đương nhiên, trên người thái tử điện hạ cũng có, ở trên ngực.”



Trong lòng Vương hoàng hậu chấn động dị thường, nhưng trên mặt nàng lại không có nửa điểm khác thường, cứ như vậy lạnh băng nhìn Thành Thông, châm chọc nói: “Bản cung không đảm đương được tiếng ‘mẫu hậu’ này của tứ hoàng tử đâu.”



Sắc mặt Thành Thông thay đổi, nhưng hắn nhịn xuống. Thành An cũng hành lễ với Vương hoàng hậu, nói: “Mẫu hậu, ngài không thích nhi thần, nhưng mặc kệ nói thế nào nhi thần vẫn nên gọi ngài một tiếng ‘mẫu hậu’. Mẫu hậu nhất định sẽ nói việc này là nhi thần hãm hại, nhưng mà có lẽ mẫu hậu không biết, vị Dương trưởng lão bị ngài diệt khẩu kia có một đồ đệ. Trước khi Dương trưởng lão rời khỏi Miêu Cương đã nghĩ có thể mình sẽ bị diệt khẩu cho nên đã nói chuyện này cho đồ đệ của ông ta, cũng bởi vì như vậy nhi thần mới có thể theo manh mối đó mà tra được đại sự này.”




“Loảng xoảng!”



“Ta đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!”



Tiếp theo đó là một cái bóng, một cái bóng bổ nhào vào người Thành Thông. Cho dù đầu Thành Thông đã bị ném ra một lỗ máu, người đột nhiên xuất hiện này lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, tư thế ầm ầm làm tất cả mọi người chấn động tại chỗ, giơ nắm đấm lên chào hỏi Thành Thông và Thành An.



“Ta cho các ngươi bắt nạt cha ta này! Ta cho các ngươi bắt nạt cha ta này!”



“A a a — ! !”



“Người đâu, người đâu mau tới đây!”



Nháy mắt đã bị đánh đến chết đi sống lại, hai người ôm đầu gào to thê thảm. Thái tử là người đầu tiên phục hồi tinh thần, y xông lên ôm lấy người đang phẫn nộ kia từ phía sau, rốt cuộc không thể bình tĩnh.



“Bất Do Bất Do.”



“Ta đánh chết bọn chúng đánh chết bọn chúng!”



Người bị giữ lại tay đã không đánh tới nữa, liền dùng chân đá. Bị đánh cho mặt mũi bầm dập, Thành An và Thành Thông lại trúng tiếp mấy đá.



“Bất Do Bất Do, tỉnh táo lại, tỉnh táo lại.”



Thái tử gắt gao ôm lấy người đang không ngừng giãy dụa, người đang giãy dụa hai mắt đỏ bừng, khóe mắt còn vương lệ. Chân cũng không đá tới, hắn xoay người ôm lấy thái tử, khóc rống lên: “Ô ô…… Cha…… Cha…… Con đã nói không để cha trở về cha còn trở về…… Bọn họ bắt nạt cha, bọn họ người nào cũng bắt nạt cha…… Ô ô……”



Hoàng thượng ngây người, hoàng hậu ngây người, Thành An và Thành Thông ngây người, thái tử cũng ngây người. Chuyện, này, là, thế, nào, đây……



“Bất Do?” Vì sao, phải, gọi y, là, cha?



Tim Mạc Thế Di thẳng tắp rơi xuống. Vì sao phải nói, qua hôm nay?