Họa Đường Xuân

Chương 71 :

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Có người đang lau mặt lau tay cho mình, hắn biết là ai, nhưng muốn kêu lại không kêu được. Không biết đã bao lâu, ý thức kiểu gì cũng không chịu trở về thân thể, hắn biết rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, nhưng không cách nào kêu, không thể hỏi, không thể nói được.



Khăn vải trên mặt rời đi, tiếp theo là tiếng nước, có người ngày qua ngày đều hỏi bên tai hắn: “Thái tử ca ca, huynh đã tỉnh ngủ chưa?”



Khăn vải ấm áp tiếp tục chà lau thân thể hắn, đối phương còn nói: “Thái tử ca ca, chúng ta cũng sắp đến kinh thành rồi. Thái tử ca ca, sao huynh còn không tỉnh chứ?” Nói tới đây, đối phương bỗng nức nở.



Ta muốn tỉnh, nhưng ta không mở mắt ra được.



Lại là tiếng nước, quần bị người bóc xuống, được rồi, kỳ thật là rất cẩn thận cởi ra. Hắn bị người này nhìn sạch sẽ vô số lần rồi, nếu hắn mà là một đại cô nương thì người này đừng hòng chạy. Nhưng mà, cứ cho hắn không phải đại cô nương đi, cái tên đã xem hết thân thể hắn, sờ hết thân thể hắn này cũng đừng hòng chạy.



“Thái tử ca ca, Thế Di ca gửi thư, nói mọi chuyện ở kinh thành đã xử lý xong rồi, người xấu đều bị bắt lại. Thái tử ca ca, huynh mau tỉnh lại đi.”



Cái gì? Mọi chuyện đã giải quyết xong? Nhanh như thế? Không biết Thế Di dùng biện pháp gì. Mẫu hậu bên kia có nhận ra cái gì không? Dù sao Thế Di cũng không phải hắn, huống chi Thế Di lại hận mẫu hậu, nhìn thấy mẫu hậu chắc chắn sẽ không thể nhiệt tình như hắn được.



“Ba Ba, nên cho điện hạ uống thuốc đi. Con đã lau xong chưa?”



“Lau xong rồi lau xong rồi.”



Thân thể bị nâng lên, người nọ thuần thục mặc quần áo khô mát vào cho hắn. Hắn cố gắng muốn mở mắt ra, lại luôn là phí công. Thật sự kỳ quái, hắn hẳn là đã rất tốt rồi, sao lại vẫn chưa tỉnh chứ?



“Thái tử ca ca, uống thuốc nha.”



Hắn biết, đã ngửi thấy mùi thuốc rồi. A, có thể không uống không, hắn muốn nôn rồi.



“Thái tử ca ca, há miệng.”



Có người cạy mở miệng hắn, hắn không muốn uống, nhưng nước thuốc không biết bỏ thêm bao nhiêu hoàng liên này vẫn không để ý đến ý nguyện của hắn mà mạnh mẽ chảy vào trong miệng hắn. Đắng, đắng quá, đắng chết mất. Hắn thề, sau khi tỉnh lại đánh chết hắn hắn cũng tuyệt đối không uống cái thứ thuốc đắng chết người này nữa.



“Cha, thái tử ca ca đã rất ổn rồi, sao còn không tỉnh lại?”



“Liên tâm cổ vừa ổn định nên điện hạ còn phải ngủ vài ngày, nhanh thôi.”



“Vậy là tốt rồi. Con chỉ sợ thái tử ca ca không tỉnh thôi.”



“Sẽ không.”



Ta đã tỉnh rồi, chỉ là không thể mở mắt thôi. Đúng rồi, nói đến cái này hắn liền tức giận. Cái gì mà liên tâm cổ, cái gì mà băng trùy xuyên tim, vì sao hắn không biết? Vì sao không một người nào nói cho hắn?!



“Ba Ba, mấy ngày kế tiếp chúng ta sẽ không ở khách điếm, phải chạy về kinh thành. Trong thư Thế Di nói Thành Thông cho hoàng đế ăn viên thuốc trường sinh bất lão, không biết là cái gì, muốn chúng ta trở về thương lượng.”



“A? Thuốc trường sinh bất lão? Nơi nào có?”



“Trên đời này làm sao mà có thuốc trường sinh bất lão được. Không phải thuốc độc là may rồi.”



“Ừ, đúng rồi, làm sao mà có được. Vậy vì sao hoàng đế lại phải ăn chứ?”



“Cái này phải hỏi bản thân hoàng đế.”
Mạc Thế Di nhíu mày: “Ngươi muốn gặp?”



Nguyệt Bất Do ngáp một cái: “Ta gặp bọn họ làm gì, ta chỉ sợ bọn họ làm hỏng việc.”



Lông mày Mạc Thế Di lập tức giãn ra: “Yên tâm đi, hoàng hậu cũng không phải là người đơn giản. Cũng không biết Thành Lệ đã tỉnh chưa, bây giờ ta vừa nghĩ đến tiến cung liền thấy đau đầu.” Đối với Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di càng ngày càng dễ dàng nói ra cảm thụ và lời trong lòng mình.



Nguyệt Bất Do thở dài: “Ta cũng vậy. Lúc trước ta giả ngốc mười bốn năm, giờ lại phải giả tiếp, chán chết.”



Mạc Thế Di đau lòng: “Đều do ta, ta nên đi tìm ngươi mới phải.”



Nguyệt Bất Do ngửa đầu hôn lên cằm Mạc Thế Di: “Cái này đâu liên quan đến ngươi, ngươi lại không biết ta sống, hơn nữa, ngươi cũng không biết là ta mà. Ừm, mệt quá, ngủ đi, bây giờ ngày nào ngươi cũng nhiều việc.”



Ôm chặt Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di nhắm mắt lại, lại một lần nữa mong Thành Lệ nhanh tỉnh, y sắp không nhịn nổi nữa rồi.



“Cốc cốc cốc”



Có người gõ cửa.



“Điện hạ, thư gấp.”



Mạc Thế Di buông Nguyệt Bất Do lập tức xuống giường, là Hứa Thanh Thuỷ bọn họ gửi thư. Cơn buồn ngủ của Nguyệt Bất Do chạy một nửa, họ đã vài ngày không nhận được thư của Hứa Thanh Thuỷ rồi.



Mở cửa, cầm lấy thư trên tay Phương thống lĩnh, Mạc Thế Di trực tiếp mở ra trước mặt đối phương. Còn không xem xong, y liền nở nụ cười, trong mắt là kích động.



“Có chuyện gì?” Nguyệt Bất Do tò mò nhìn.



Mạc Thế Di hạ giọng cao hứng nói: “Thành Lệ tỉnh lại rồi.”



“Hắn tỉnh rồi?!” Nguyệt Bất Do đoạt lấy thư. Sau khi nhanh chóng xem xong, hắn liền cười ha ha. Phương thống lĩnh vội vàng che cái miệng của hắn, trong mắt cũng là kích động: “Điện hạ thật sự đã tỉnh lại?”



“Tỉnh rồi.”



Mạc Thế Di đưa lá thư cho Phương thống lĩnh nhìn một chút rồi mới nói: “Ngươi tự mình đi đón họ, thuận tiện nói tình hình kinh thành cho Thành Lệ.”



“Ta lập tức đi ngay.”



Phương thống lĩnh buông Nguyệt Bất Do ra xoay người bước đi.



Nguyệt Bất Do ôm lấy eo Mạc Thế Di, xoay xoay: “A a a, a a a, Mạc Thế Di, Thành Lệ tỉnh rồi, hắn tỉnh rồi, hai ta có thể thành thân rồi!”



Mạc Thế Di trực tiếp ôm lấy Nguyệt Bất Do, hung hăng hôn một cái lên miệng hắn: “Nếu hắn còn không tỉnh thì ta sẽ điên đấy.”



Nguyệt Bất Do lại xoay xoay, ánh mắt tỏa sáng: “Đi, làm chuyện sinh đứa nhỏ đi, chúc mừng.”



Mạc Thế Di trả lời là trực tiếp dùng chân đóng cửa, nhanh chóng ôm người nào đó lên giường, cởi áo. Ở thời điểm đại hỉ này nhất định phải làm chuyện sinh đứa nhỏ!