Hoa Hồng Đêm
Chương 10 :
Ngày đăng: 14:48 18/04/20
Tôi vô cùng hiếu kỳ đối với điệu nhảy "hoa hồng đêm" mà chị nói.
Mỗi khi các anh chị khóa trên trong quảng trưởng định dạy điệu nhảy mới, tôi luôn chú ý.
Nói chính xác hơn, đó là một loại chờ mong.
Tôi vẫn giữ thói quen tránh trong chỗ tối khi gặp phải điệu nhảy hai người.
Nhưng chị luôn tìm thấy tôi, kéo tôi khỏi bóng tối, đi về phía ánh sáng, cùng khiêu vũ với nhau.
"Cậu em, chị thấy em rồi. Em còn trốn à?"
"Đừng có giả chết, cậu em. Mau ra đây."
"Óa!" Có khi chị còn lén lút đi tới sau lưng tôi, hét to một tiếng.
Khi thấy tôi kinh ngạc chật vật quay lại, chị sẽ cười khanh khách không ngừng.
"Không ngờ hả, cậu em. Đây là điệu nhảy của Hy Lạp, mình cùng nhảy đi."
Có lúc vừa nhảy xong điệu "Dũng khí" của Mỹ, vì điệu "Dũng khí" cần động tác bước quân hành (Balance step) rất mạnh, tôi không cẩn thận làm chân tría bị thương. Vì vậy rời khỏi quảng trường, định về ký túc xá nghỉ ngơi.
Đi được vài bước xong, lúc nhìn lại, thấy chị đang bối rối tìm quanh quảng trường đan xen giữa bóng tối và ánh sáng.
Cuối cùng chị dường như buông bỏ, buồn bã ngồi lên bức tường thấp bên cạnh quảng trường.
"Chị." Tôi lê chân tới sau chị, gọi mộ tiếng.
Chị quay đầu lại, cười một cái như không có việc gì, song ánh mắt vẫn còn sót lại lại chút buồn bã: "Lần này sao em lại trốn? Hại chị tìm mãi không thấy."
Chị đứng dậy, kéo tay phải tôi: "Đây là điệu nhảy rước dâu của Malaysia. Mình cùng nhảy đi."
Tôi cắn răng, cố bước thật bình thường.
Tôi nhớ rất rõ khuôn mặt hoang mang khi đi tìm tôi của chị, cũng nhớ rất rõ nụ cười khi tôi đột nhiên xuất hiện phía sau, càng nhớ rõ hơn vẻ buồn bã nhàn nhạt trong khóe mắt chị, nhưng không thể nhớ nổi cơn đau của chân trái.
Từ đó về sau, tuy tôi vẫn không thoải mái mời bạn nhảy nhảy điệu hai người, nhưng tôi cũng không trốn nữa.
Vì tôi không muốn thấy vẻ hoang mang và buồn bã của chị.
Tôi thử đứng ở nơi sáng tối giao nhau trên quảng trường, nhìn về phía trung tâm.
Lần đầu chị thấy tôi đứng giữa chỗ sáng tối đó, lập tức ngừng bước.
Chị kinh ngạc nhìn tôi, đứng đó vài giây rồi bắt đầu mỉm cuời.
Sau đó, một anh khóa trên di tới mời nhảy, chị dùng tay phải khẽ vén váy, khom người.
Khi chị đi vào giữa vòng tròn, lại quay đầu lại cười với tôi một cái.
Đó là lần đầu tiên tôi đứng ngoài vòng tròn ngắm chị khiêu vũ.
Động tác của chị nhẹ nhàng lại tao nhã, bước nhảy đúng nhịp không chút sai lệch, còn khuôn mặt của chị luôn nở nụ cười.
Sau hôm đó, chị không cần đi khắp quảng trường sáng tối đan xen tìm tôi nữa, chị chỉ cần đứng một chỗ, thoáng nhìn qua là có thể thấy tôi.
Sau khi thấy tôi, chị sẽ cười một cái, sau đó vẫy vẫy tay với tôi.
Khi tôi tới bên chị, chị cũng chỉ nói một câu: "Mình cùng nhảy đi."
Đương nhiên, trước khi vẫy tay với tôi, cũng có lúc có người tới gần mời chị nhảy.
Chị luôn mỉm cười đồng ý, sau đó nhún vai lè lưỡi với tôi.
Chỉ có một lần là ngoại lệ. Tôi nhớ lần đó vừa nhảy một điệu Ba Lan xong.
"Xin hãy mời bạn nhảy!" Giọng đàn anh vẫn vang dội như xưa.
Tôi lui lại vài bước, đứng đó, chuẩn bị thưởng thức bước nhảy tiếp theo trong vòng tròn.
"Điệu nhảy tiếp theo..."Anh ta cúi đầu xuống nhìn tờ giấy trong tay rồi ngẩng đầu lên nói: "Hoa hồng đêm."
Không biết vì sao, sau khi nghe vậy, động tác trong vô thức lại là bước vào vòng tròn.
oOo
Đêm bão Nạp Lị đột kích vào, nước lũ rốt cuộc cũng tràn qua đê sông Cơ Long, đổ bộ vào Đài Bắc.
Một cánh dọc theo đường Trung Hiếu Đông sáu luồng điên cuồng đổ về phía tây, một cánh khác lại xung phong dọc theo đường Cơ Long tiến về phía nam.
Sau lại nghe nói hôm đó công ty có rất nhiều người đi muộn, chỉ có điều tôi với Sơ Hồng Đạo là tới muộn nhất .
Cho nên ông chủ lặp lại bài diễn thuyết của mình tới vài lần.
Hôm nay chủ đề thảo luận và bàn tán của văn phòng đều xoay xung quanh thành phố Đài Bắc bị nước lũ bao quanh.
Khoảng 11 giờ, ông chủ gọi công tác nhỏ của chúng tôi vào họp.
Tổ công tác nhỏ của chúng tôi ngoại trừ giám đốc, tôi, Sơ Hồng Đạo, còn có hai đồng nghiệp nam cùng với cô Lý có màu son môi khiến người ta tưởng là trúng độc.
Trọng điểm của cuộc họp là thảo luận vì sao Đài Bắc lại xảy ra tình trạng ngập lụt nghiêm trọng như vậy.
Vì tôi là người trẻ tuổi nhất, cũng là người có ít kinh nghiệm nhất, hơn nữa lại không quen thuộc đối với Đài Bắc cho nên đại bộ phận thời gian tôi chỉ sắm vai người nghe, ngẫu nhiên ghi chép một chút.
Thẳng tới lúc ông chủ đột nhiên nói một câu: "Chúng ta nên cảm thấy may mắn khi cơn bão Nạp Lị đổ bộ vào, vì nó khiến cho công ty chúng ta có rất nhiều việc để làm."
Tôi nghe vậy, tay cầm bút vì hơi tức giận và kích động mà run run.
"Tiểu Kha." Ông chủ hỏi tôi: "Cậu có ý kiến gì sao?"
"Bão mang tới lũ lụt, gây thiệt hại, sao chúng ta còn bảo may mắn được?" Tôi nói.
Ông chủ mỉm cười, buông tài liệu trong tay xuống rồi ngồi xuống ghế tựa, hỏi tôi: "Nếu không có thiệt hại do lũ lụt, cậu có việc gì làm không?"
"Nếu cậu là bác sĩ, cậu sẽ mong là thường xuyên có người mắc bệnh, nhờ đó mới kiếm được nhiều tiền khám bệnh chứ?"
"Không ai mắc bệnh, vậy ngày ngày bác sĩ kiếm tiền ra sao?"
"Vì có người mắc bệnh nên mới cần bác sĩ. Chứ vì có bác sĩ nên mới mong cho bệnh tật không ngừng sinh sôi. Có nguyên nhân mới có kết quả, không thể lấy kết quả làm nguyên nhân được."
"Ồ, thế sao? Ít nhất những thiệt hại về lũ lụt có thể khiến cho công trình thủy lợi được coi trọng hơn đúng không?" Ông chủ lại cười nói: "Đài Loan luôn không coi trọng các công trình thủy lợi, cậu không thấy là nếu thường xuyên xảy ra lũ lụt, công trình thủy lơi sẽ càng được coi trọng, địa vị của kỹ sư thủy lợi cũng sẽ tăng cao sao?"
"Ý nghĩa cho sự tồn tại của công trình thủy lợi không phải vì được coi trọng." Tôi buông bút, đứng dậy nói: "Mà là vì cần thiết."
Tôi nói xong, không khí trong phòng họp như cứng lại, mọi âm thanh đều đột nhiên ngưng bặt.
"Được, nếu cậu đã nói những thứ như cần thiết, vậy ngoại trừ phần cứng của công trình chống lũ với kế hoạch kiểm soát dòng chảy của sông ra, cậu cho rằng muốn chống lũ còn cần gì nữa?"
Ông chủ đứng thẳng dậy, rời khỏi ghế tựa, hai mắt nhìn thẳng vào tôi.
"Một bộ máy dự báo lũ và báo động chống lũ hoàn chỉnh." Tôi trả lời.
"Có thể mời cậu nói cụ thể hơn không."
"Ừm. Tôi học hành không tốt lắm, nếu có sơ sót hay sai lầm gì mong các vị chỉ cho."
"Mau nói đi." Ông chủ hiển nhiên không kiên nhẫn nổi.
"Vấn đề này rất phức tạp, vì tính không xác định của "dự báo" tương đối lớn. Nếu muốn thành lập hệ thống dự báo đầy đủ phải từ khi cục khí tượng bắt đầu tuyên bố cảnh báo bão, chú ý chặt chẽ đường đi của bão. Căn cứ theo đường đi trước đó của cơn bão, độ khí áp cùng tốc độ gió, tính toán sóng từ ngoài biển đánh vào, đánh giá mức thủy triều dâng cao ở cửa sông Đạm Thủy. Sau đó lại dự đoán trước lượng mưa, tính toán lưu lượng nước sông, cũng phải xem xét hệ thống chống nước xả nước ra sông cùng lưu lượng mà trạm bơm nước bơm ra sông. Vì hệ thống sông Đạm Thủy bao gồm cả sông Đạm Thủy, sông Cơ Long, khe Tân Điếm, khe và sông Đại Hán. Vì vậy phải tính toán toàn bộ nước lũ từ hệ thống sông, dự báo đánh giá mực nước ở các cầu và ở gần các khu dân cư đông đúc. Mà đập chứa nước Phỉ Thúy ở thượng lưu vạn nhất xả lũ, cũng phải đưa vào tính toán, tránh cho việc mực nước ở hạ lưu dâng quá cao, vì vậy cần có chiến lược xả lũ tốt nhất.Dự báo chắc chắn không chính xác cho nên cần phải sử dụng số liệu quan sát mới nhất, kịp thời chỉnh sửa và thay đổi kết quả tính toán.Đài Bắc có địa hình trũng, không xử lý nước lũ kịp thời, rất có thể khiến cho lượng nước lũ nhanh chóng tăng lên, bởi vậy càng phải tranh thủ thời gian kiểm soát, xử lý lũ lụt.Mặt khác, các phương tiện truyền thông điện tử phải không ngừng tập trung tiêu điểm ở tình trạng thiên tai và lượng mưa, phối hợp với kết quả dự báo, đưa tin nhắc nhở dân chúng nên sơ tán và nên sơ tán tới đâu.Tóm lại phải tranh thủ thật nhiều thời gian phản ứng để giảm bớt tổn thất về người và tài sản."
"Ý cậu là, thời gian là cực kỳ quan trọng?" Ông chủ sau khi nghe xong bèn hỏi tôi.
"Đứng trên góc độ phòng chống lũ lụt mà nói, đúng vậy."
"Vậy sao hôm nay cậu lại đi muộn nửa tiếng?"
"Đó là vì..."
"Cậu không thể dự đoán được thời gian tăng lên do việc chuyển từ xe điện ngầm sang xe bus, đúng không."
"Đúng vậy."
"Như vậy đối với tính không xác định của toàn bộ hệ thống dự báo, cậu sẽ dự đoán ra sao?"
"Tôi sẽ dự đoán được."
"Cậu muốn tôi tin rằng một kẻ đi muộn, một kẻ không có khái niệm về thời gian lại giúp tôi tranh thủ được thêm càng nhiều thời gian cảnh báo chống lũ sao?"
Tôi lập tức nghẹn lời, cúi đầu, không đáp.
Kết thúc cuộc họp, trong lòng tôi rất bực bội.
Tuy tôi biết việc không dự đoán được thời gian tăng thêm khi đi làm sáng nay chẳng liên quan gì tới việc cảnh báo chống lũ, song trong lòng tôi vẫn cảm thấy đôi chút hổ thẹn, còn cả một ít bối rối.
Cũng như cảm giác bối rối khi học tiểu học, bị giáo viên gọi đứng lên trả lời bài, kết quả lại trả lời sai.
Vốn chẳng có tâm tình ăn cơm trưa, nhưng Sơ Hồng Đạo vẫn cứng rắn kéo tôi đi ăn cùng anh ta.