Hoa Hồng Đêm
Chương 18 :
Ngày đăng: 14:48 18/04/20
Khi đi làm buổi chiều, tôi lại lấy chín bông hoa hồng trong ví ra.
Rồi nhớ tới câu "trong lòng có biển, trong mắt tự nhiên sẽ có biển."
Trong đầu đột nhiên như vang lên một tiếng sấm, tôi lập tức tỉnh táo lại.
Ý của những lời đó chẳng phải là: "trong lòng có hoa hồng đêm, trong mắt tự nhiên sẽ có hoa hồng đêm" sao?
Ngoại trừ ở cửa hàng hoa ra, tôi gần như rất ít thấy hoa hồng.
Cho dù ở cửa hàng bán hoa vừa rồi, tôi cũng không muốn dùng "ánh mắt" để tìm hoa hồng.
Hóa ra tôi không thật sự thích hoa hồng "hữu hình", tôi thích, là hoa hồng "vô hình.
Nói cách khác, vì trong lòng tôi có hoa hồng đêm, vì vậy trong mắt tôi tự nhiên dễ dàng thấy được hoa hồng đêm.
Rốt cuộc tôi cũng hiểu ra.
Nhưng, hoa hồng đêm trong lòng tôi rốt cuộc là ai?
Tôi nhắm mắt lại, thử dùng "tâm" để nhìn hoa hồng đêm.
Một vài giây sau, tôi nghe thấy một đoạn trò chuyện.
“Đương nhiên cậu cũng có thể goi tôi, hoa hồng nở rộ đêm khuya.”
“Là sao?”
"Hoa hồng đêm."
Đây là đoạn trò chuyện giữa tôi với Diệp Mai Quế khi gặp nhau lần đầu.
Sau đó tôi thấy ánh mắt kiều diễm của Diệp Mai Quế, nghe được giọng nói của cô.
Hình ảnh Diệp Mai Quế dần dần bị hoa hồng đêm thay thế, hay có thể nói, hai hình ảnh này vốn trùng lặp với nhau.
Vì vậy, tôi thấy được cành lá của hoa hồng đêm, thấy gai hoa hồng đêm, thấy nụ hoa hồng đêm, thấy hoa hồng đêm nở rộ, thấy đóa hoa hồng đêm, thấy cả giọt nước đọng lại trên cánh hoa hồng đêm.
Hình ảnh tôi thấy trong lòng mình là Diệp Mai Quế, cũng là hoa hồng đêm.
Tôi mở mắt ra, lập tức thấy hoa hồng trên tờ giấy.
Tôi như thấy được mỗi sáng trước khi đi làm, Diệp Mai Quế lại lấy từ trong lọ ra một viên thuốc, rồi tới nhà bếp, rót nửa cốc nước.
Sau đó cúi người, lấy từ dưới bàn trà ra một tờ giấy, ngồi trên ghế sô pha viết chữ.
Miệng cô khẽ mỉm cười, trên tờ giấy đó, bắt đầu một bút một hoa, vẽ một đóa hồng.
Tôi thầm hét lên trong lòng: "Hoa Hồng, đừng vẽ nữa. Mau đi đi, cô sắp muộn mất rồi!"
Cô không nghe thấy, vẫn tiếp tục vẽ rất chuyên chú.
Rốt cuộc cũng vẽ xong, cô đứng dậy, giơ tờ giấy lên cao, xem xong mỉm cười rất đắc ý.
Cô liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, nhanh chóng lấy túi da, ngồi xuống vuốt ve đầu Tiểu Bì: "Tiểu Bì, ở nhà ngoan nhé, chị sẽ về nhanh thôi."
Trong lòng tôi thấy hoa hồng đêm, vì vậy trong mắt nơi nơi đều tràn ngập hoa hồng đêm.
Tôi lập tức đứng dậy, chạy khỏi văn phòng, lao xuống lầu.
Vì tôi đột nhiên rất muốn thấy Diệp Mai Quế.
Nhưng tôi không biết nhà trẻ mà Diệp Mai Quế làm ở đâu.
Tôi đành chạy tới quán cà phê của Nguyên Sam Tử, hỏi thử nhà trẻ của cô ấy ở đâu?
Sơ Hồng Đạo quả nhiên đang ở đó.
"Ra khỏi quán, anh rẽ trái. Thấy một cửa hàng bán quần áo Tây thì lại rẽ phải."
Nguyên Sam Tử còn chưa mở miệng, Sơ Hồng Đạo đã nói tranh.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó đi thẳng, tới chỗ ngã tư có đèn xanh đèn đỏ lại rẽ, đi thêm một trăm mét nữa thì tới..."
"Cám ơn." Tôi lập tức quay người.
"Thì tới dưới lầu công ty chúng ta."
"Này!" Tôi quay đầu lại, trừng mắt với Sơ Hồng Đạo.
Nguyên Sam Tử mỉm cười, bảo tôi đi cùng ra ngoài cửa hàng, sau đó chỉ đường cho tôi.
Tôi nói cám ơn xong rồi quay đầu chạy vội về phía trước.
Chạy thẳng tới trước cửa nhà trẻ tôi mới dừng lại thở hồng hộc.
Tôi bước vào nhà trẻ, tiếng hát của trẻ con đã vang tới, theo tiếng hát đó, thấy Diệp Mai Quế đang ở ngoài dạy trẻ con hát.
Bên phải, cách tôi 20 mét, Diệp Mai Quế đưa lưng về phía tôi, ngồi trên cỏ.
Phía trước cô là một đám trẻ nhò cũng đang ngồi trên thảm cỏ.
Cô có khi vỗ nhẹ hai tay, có khi hát lên, thên thể cũng hơi hơi đong đưa, thi thoảng lại thấy được một bên mặt cô.
Vẻ mặt đó, cũng như chị khi dạy điệu "Hoa hồng đêm" ở quảng trường.
Hình ảnh hai đóa hoa hồng đêm lại bắt đầu thay đổi và trùng điệp trong lòng tôi.
Mãi tới lúc Diệp Mai Quế dường như phát hiện sau lưng có người, quay lại, thấy tôi.
Diệp Mai Quế đột nhiên đứng dậy, chạy về phía tôi, tôi cũng chạy lại với c.,
Chúng tôi gặp nhau bên một gốc cây.
Tình cảnh này hệt như khi tôi với chị trong đêm "The Last Dance", khi điệu "Hoa hồng đêm" chuẩn bị vang lên.
"Này!"
Diệp Mai Quế gọi tôi một tiếng, tôi rời khỏi ban đêm trên quảng trường ấy, trở lại ban ngày bên gốc cây.
"A."
"A cái gì mà a." Cô trừng mắt lườm tôi một cái: "Cậu tới đây để a cho tôi nghe à?"
"Không được a sao?"
"Không được."
"Ừ."
"Ừ cũng không được!"
"Vậy..." Tôi nghĩ một lát, gãi gãi đầu: "Cô khỏe không?"
"Tôi khỏe lắm."
"Ăn trưa chưa?"
"Đương nhiên ăn rồi."
"Vậy cô không đói chứ?"
"Vớ vẩn." Cô lại trừng mắt lườm tôi một cái: "Rốt cuộc cô muốn nói gì?"
"Tôi tới không phải để nói, tôi tới vì muốn thấy cô một chút."
Khuôn mặt Diệp Mai Quế hơi đỏ lên, một lát sau mới cúi đầu, hừ một tiếng: "Lại lừa người."
Chúng tôi đều im lặng đứng bên gốc cây, không nói gì nhiều.
Tôi vẫn nhìn Diệp Mai Quế đang cúi đầu, có khi tôi nhắm mắt lại, có khi lại mở mắt ra.
Khi nhắm mắt lại, tôi thấy hoa hồng đêm trong lòng, khi mở mắt ra, nhìn thấy cũng là hoa hồng đêm.
Cho dù là Diệp Mai Quế hay hoa hồng đê, trong lòng tôi thấy gì, ánh mắt cũng sẽ thấy vậy.
Khi hai má Diệp Mai Quế ửng đỏ, tôi thấy được đóa hoa hồng đêm kiều diễm.
Khi gió thổi tung đuổi tóc cô, tôi sẽ thấy cành lá hoa hồng đêm lung lay theo gió.
"Đúng rồi, sao cậu biết nơi này?" Diệp Mai Quế ngẩng đầu lên hỏi tôi.
"Nguyên Sam Tử nói cho tôi biết."
"À." Cô lại hỏi: "Sao đột nhiên cậu lại muốn thấy tôi?"
"Đúng vậy, vì sao nhỉ?"
"Tôi đang hỏi cậu cơ mà."
"Tôi cũng không biết, chỉ đột nhiên rất muốn thấy cô."
"Ừ." Cô mỉm cười: "Giờ cậu đã thấy rồi đấy."
"Ừ. Rốt cuộc cũng thấy rồi, tốt quá."
"Cậu không nên chạy tới đây, tối là mình gặp nhau mà."
"Ừ, nói cũng đúng. Nhưng tôi cảm thấy rất không quen khi không được thấy cô trước khi đi làm."
"Đồ ngốc, có gì đâu mà không quen."
"Thật sự không quen được."
"Vậy sau này cậu cứ đi làm cùng tôi là được. Có điều..." Diệp Mai Quế nhìn tôi: "Cậu ham ngủ như vậy, muốn cậu dậy sớm chắc sẽ rất khó."
"Không khó, một chút cũng không khó." Tôi nhanh chóng xua xua tay: "Tôi nhất định sẽ dậy sớm."
Diệp Mai Quế nghe vậy bèn mỉm cười.
"Được rồi, cậu về đi làm đi."
"Ừ. Tối nay cô sẽ về nhà chứ?"
"Vớ vẩn. Ngày nào tôi chẳng về nhà?"
"Tốt quá. Tối tôi lại được thấy cô rồi."
"Ừ. Tối nay lúc về đừng mua cơm bên ngoài."
"Hả? Vì sao?"
"Ăn ở nhà là được."
"Tôi mua cơm rồi về, vậy cũng là ăn ở nhà mà."
"Đồ ngốc, tối nay tôi nấu cơm."
"Có nấu cả phần của tôi sao?"
"Đương nhiên là có rồi!" Diệp Mai Quế lại lườm tôi một cái.
"Về nhà nào." Cô nói.
"Về nhà nhanh chóng về nhà anh cần em. Về nhà về nhà nhanh chóng tới bên anh..."
"Sao tự nhiên lại hát vậy?"
"À. Đấy là bài hát tài xế taxi vừa hát cho tôi nghe."
"Anh hát không hay, cho nên ở nơi công cộng đừng có hát."
"Thật chứ?"
"Lau mồ hôi trước đã." Cô nhìn tôi rồi nói: "Đầu anh đầy mồ hôi rồi."
Cô lấy một tờ giấy ra lau trán tôi một cái.
"Đừng lau vội, tôi có lời muốn nói với cô." Tôi rất vội.
"Lau xong rồi nói."
"Không được, tôi sợ mình sẽ quên mất."
"Quên cái gì?"
"Quên những lời muốn nói với cô."
"Nếu những lời đó dễ quên thế, vậy nhất định không phải những lời quan trọng."
"Nhưng mà..."
"Tôi lau xong rồi." Cô nhìn tôi: "Có gì thì nói đi."
"Tôi quên mất rồi."
"Này!"
Diệp Mai Quế trừng mắt lườm tôi một cái rồi đi lên trước.
Tôi dắt Tiểu Bì, đi theo sau cô, nhỏ giọng tự nói với mình: "Tôi thích hoa hồng đêm."
Có thể do tôi quá căng thẳng nên cảm thấy giọng điệu không đúng, âm thanh cũng hơi run run.
"Cậu nói thầm gì sau lưng tôi thế?"
"Tôi nói là, tôi thích..."
"Thích cái gì?"
"Cô đừng ngắt lời tôi!"
"Cậu đừng có to tiếng!"
Tôi và Diệp Mai Quế đều ngừng chân.
Có lẽ do dáng vẻ và giọng điệu chúng tôi hơi kỳ lạ nên người đi qua đều tò mò nhìn lại.
Diệp Mai Quế hừ một tiếng xong lại đi tiếp.
Tôi cũng bắt đầu đi về phía trước, trong lòng vô cùng sốt ruột và căng thẳng.
Nhưng mãi vẫn không nắm được giọng điệu tốt nhất.
Đã sắp tới chung cư, mở cửa, đi vào.
Tới cửa thang máy, tờ giấy của Ngô Trì Nhân vẫn còn đó.
"Lần này thang máy hỏng thật." Tôi nói.
"Tôi biết." Diệp Mai Quế nói: "Khi đi dạy về tôi cũng phải đi thang bộ."
"Cô cứ chờ tôi ở nhà là được. Vậy giờ sẽ không phải đi thang bộ rồi."
"Muộn thế rồi cậu còn chưa về. Sao tôi ngồi yên ở nhà được."
"Cô biết tôi phải họp rồi mà?"
"Biết thì biết, nhưng không biết lại muộn vậy."
"À, xin lỗi."
"Đồ ngốc." Cô trừng mắt nhìn tôi một cái: "Cái này có gì mà xin lỗi."
"Hoa Hồng, vừa rồi tôi hơi to tiếng, xin lỗi."
"Giọng cậu vốn đã to rồi, vậy cũng không sao."
"Tôi muốn nói với cô một câu nên vội vã quá thôi."
"Hôm nay cậu cái gì cũng vội vã ." Diệp Mai Quế mỉm cười: "Chiều thì vội vã chạy tới nhà trẻ tìm tôi, tôi lái xe về cũng vội vã đuổi, vừa rồi lại vội vã tìm tôi nói. Rốt cuộc cậu vội cái gì?"
"Tôi..."
Diệp Mai Quế im lặng chờ tôi đáp, thấy tôi mãi không trả lời được lý do vì vậy ôn nhu nói: "Cũng như hôm nay tôi thấy cậu vội vàng đuổi theo xe nên nghĩ có lẽ cậu muốn sớm thấy tôi, thế nên tôi mới đợi ở trước cửa trạm xe điện ngâm."
"Ừ. Đúng là tôi muốn sớm thấy cô."
"Sau này đừng gấp, tôi vẫn luôn ở đây mà."
"Sẽ không đột nhiên biế mất chứ?"
"Đồ ngốc. Tôi đâu có thiếu tiền cậu, sao đột nhiên bỏ trốn được?"
"Ừ."
"Cậu muốn nói gì với tôi thì đợi khi nào không vội nhé, tôi lúc nào cũng nghe."
Nói xong, cô lại mỉm cười.
Đúng vậy, tôi vốn đâu cần vội.
Bởi vì đóa hoa hồng đêm Diệp Mai Quế lúc nào cũng có thể nở rộ vì tôi.
Tôi không khỏi nhớ lại lúc mình đuổi theo Diệp Mai Quế.
Thật kỳ lạ, hình ảnh chị đi xe đạp rời đi với hình ảnh Diệp Mai Quế đi xe máy đi khỏi, giờ tôi đã có thể phân biệt rõ ràng.
Cũng là hoa hồng đêm, nhưng hoa hồng đêm của Diệp Mai Quế khác với hoa hồng đêm của chị.
Vì rễ đóa hồng đêm Diệp Mai Quế này đã đâm sâu vào trong trái tim tôi.
"Tôi đã không vội nữa rồi."
"Vậy tốt lắm."
"Hoa Hồng, thật ra khi đó tôi muốn nói với cô một câu. Giờ cũng muốn nói câu đó."
"Là sao?"
"Khi cô lái xe, tôi đuổi theo sau ấy."
"Nói cái gì?"
"Tôi thích hoa hồng đêm."
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi biết là đúng rồi.
Đúng là giọng điệu này.
Tôi vốn không cần cố ý nói, vì bất cứ lúc nào nơi nào, Diệp Mai Quế luôn là một đóa hồng đêm.
Chỉ cần Diệp Mai Quế là người tôi thích, tôi có thể dễ dàng nói ra: "Tôi thích hoa hồng đêm."
"Có thể lặp lại lần nữa không?" Diệp Mai Quế ngẩng đầu lên nhìn tôi.
"Tôi thích hoa hồng đêm."
"Lại một lần nữa, được không?" Hoa hồng đêm cúi đầu, nhẹ giọng nói.
"Tôi thích Diệp Mai Quế ."
Cho dù là hoa hồng đêm hay Diệp Mai Quế, giọng điệu tôi vẫn như nhau.
Vì Diệp Mai Quế chính là hoa hồng đêm, hoa hồng đêm chính là Diệp Mai Quế.
Tuy Diệp Mai Quế hỏi y như chị trước khi đi khỏi, nhưng tôi đã không gán dáng vẻ chị lên người Diệp Mai Quế nữa.
Chị là hoa hồng đêm, Diệp Mai Quế cũng là hoa hồng đêm, hai đóa hồng đêm đều nở rộ.
Nhưng chị chỉ nở rộ kiều diễm ở quảng trường buổi tối trong trí nhớ tôi, còn Diệp Mai Quế trong cuộc sống sau này của tôi, luôn nở rộ kiều diễm, cho dù là ngày hay đêm.
Chị, tương lai nếu có ngày chị em mình gặp nhau, em sẽ theo lời hứa nói với chị: "Em thích hoa hồng đêm."
Hơn nữa, còn thêm một câu: "Chị, em đã biết hoa hồng đêm là gì rồi. Vì rốt cuộc em cũng tìm được một đóa hồng đêm chỉ nở vì em."
Tôi nhất định sẽ nhớ, khi đó phải mỉm cười.
~ The End ~
"Đói chưa?" Tới cửa nhà C, Diệp Mai Quế hỏi tôi.
"Ừ."
"Vậy tôi nói với cậu một chuyện rất bi thảm."
"Chuyện gì?"
"Tôi còn chưa nấu cơm."
"Cái gì?" Tôi rất kinh ngạc.
"Cần gì phải to tiếng vậy?" Cô trừng mắt lườm tôi một cái.
"Vậy mình tới nhà hàng Mông Cổ kia ăn đi."
"Vì sao?"
"Ngoại trừ có phiếu ưu đãi ra, hơn nữa... hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?" Diệp Mai Quế lại trừng mắt nhìn tôi: "Cậu lúc nào cũng không chịu nói một lần cho xong."
"Hơn nữa trời xanh sẽ phù hộ chúng mình mãi mãi bình an và hạnh phúc."
"Trời xanh phù hộ chúng mình bình an là được, còn hạnh phúc thì không cần."
"Vì sao?"
"Vì hạnh phúc là do hai người chúng mình cùng xây dựng."
Diệp Mai Quế nắm tay tôi, tôi nắm tay hoa hồng đêm, cùng nhau xuống lầu.
----------oOo----------