Hoa Hồng Đêm

Chương 4 :

Ngày đăng: 14:48 18/04/20


“Đúng rồi, tôi có một câu muốn hỏi.”



Tôi và Diệp Mai Quế cùng im lặng một lúc, sau đó cô lại hỏi tôi.



“Có gì muốn hỏi?” Tôi quay lại nhìn cô.



“Trước cậu cũng có rất nhiều người tới định thuê phòng. Nếu là nữ, Tiểu Bì không ghét, nhưng con gái lại không thích Tiểu Bì. Nếu là nam, kết cục giống bạn cậu vậy.”



“Ừ. Vậy thì sao?”



“Vậy nên Tiểu Bì rõ ràng rất ghét con trai.”



“Vậy câu hỏi của cô là?”



Diệp Mai Quế săm soi tôi một hồi, nhìn suốt từ đầu xuống chân rồi mới hỏi: “Cậu là nam? Hay là nữ?”



Tôi sửng sốt mất một lúc, không biết nên khóc hay nên cười: “Tôi đương nhiên là nam.”



“Cậu không phải loại mà cậu vẫn biết, mà là người khi sinh ra thì là nữ nhưng tới lúc trưởng thành lại phát hiện ra bản thân mình ngoại trừ thiếu một số thứ ra thì phải là nam. Vì vậy bắt đầu ăn mặt theo kiểu con trai, học cách làm con trai.”



“Không phải. Tôi là con trai mà.”



“Có lẽ cha mẹ cậu rất hy vọng có con trai nên tuy rằng cậu là nữ nhưng họ vẫn đối xử với cậu như con trai, đến nỗi cậu tự nhận thấy mình là con trai.”



“Tôi là nam, từ khi sinh ra đã là nam rồi.” Tôi lại nhấn mạnh.



“Có lẽ cậu từng phẫu thuật chuyển giới, biến mình từ con gái thành con trai.”



“Này, rốt cuộc cô có nghe tôi nói hay không vậy? Tôi – là – nam!”



“Không sao, hay là cậu có bệnh khó nói.”



“Tôi chẳng có bệnh gì khó nói, tôi là nam!”



Giọng tôi càng lúc càng lớn.



“Cậu không phải bị tôi vạch trần bí mật tới mức thẹn quá hóa giận đấy chứ?”



“Chị hai, tha cho em đi. Em là con trai thật mà.”



“Cậu thấy chưa, cậu lại quên gọi mình phải tôi là Diệp Mai Quế rồi, nhất định là chột dạ.”



“Tôi không chột dạ, tôi là con trai. Có cần tôi chứng minh không?”



“Cậu chứng minh thế nào?”



“Cô xem xem…” Tôi chỉ vào cuống họng: “Tôi có yết hầu này.”



“Nó có thể do giải phẫu.”



“Này! Chẳng lẽ tôi phải cởi quần ra?”



“Vậy không cần.” Diệp Mai Quế lại săm soi tôi một hồi rồi mới nói: “Cậu là con trai thật hả? Cậu không lừa tôi đấy chứ?”



“Tôi không lừa cô, tôi là con trai.”



“Được. Tôi lại hỏi cậu một câu là biết ngay cậu có nói dối hay không.”



“Cô hỏi đi.”



“Sao phải khổ vậy? Thừa nhận mình là con gái thì đã sao”



“Đừng có nhiều lời nữa, hỏi mau.”



“Nói thật, nếu cậu là con gái thì thật tốt, vậy bọn mình có thể làm chị em tốt của nhau.”



“Rốt cuộc cô có định hỏi hay không?”



Diệp Mai Quế nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ một chút: “Được rồi. Tôi hỏi cậu, tôi có đẹp không?”



Tôi bị câu hỏi bất lình thình này làm cho giật mình, vô thức đứng dậy.



Tôi nhìn Diệp Mai Quế ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt cô rất bình thường, không như đang nói đùa.



Cô mặc một bộ quần áo bình thường ở nhà, rộng rãi thoải mái, có màu đỏ sậm.


Tôi ngồi ở cửa vào cầu thang xuống trạm xe điện ngầm, sau đó quay người lấy ngón tay đo đạc chiều cao của cầu thang.



Có thể là động tác của tôi hơi quái dị nên những người bên cạnh đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn lại.



Tôi đành phải đứng dậy, phủi phủi mông, đi vào trạm xe điện ngầm.



Khi chờ xe vẫn không tự chủ được lướt qua vạch vàng, muốn xem những công trình chống ngập trong đường hầm.



Theo quan điểm thiết kế chống ngập mà nói, trong đường hầm tuyệt đối không cho phép nước tràn vào.



Cho dù nước lũ có lớn bao nhiêu, công trình chống lũ ở lối vào trạm xe điện ngầm vẫn có đủ năng lực để ngăn nước.



Trừ phi nước lũ tới quá nhanh hoặc vì sơ ý không đóng cửa chống nửa kịp mới có thể khiến cho nước lọt vào đường hầm.



Một khi nước vào trong đường hầm sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự an toàn của chuyến tàu, lúc này lại phải dùng tới bơm nước. Trong đường hầm ngoại trừ lắp đặt máy bơm ra còn phải sắp xếp một số chỗ trũng, thiết kế hố tập trung nước và máy bơm để bơm nước khỏi hầm khẩn cấp.



Tôi xem xét một lúc, bỗng cảm thấy bầu không khí có vẻ khang khác, nhìn lại, rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào tôi.



Trong nhà ga chật chội chỉ có mình tôi là chẳng có ai xung quanh trong vòng năm mét.



Tôi cảm thấy thật xấu hổi, lui về phía sau vạch vàng, cúi đầu nhìn giầy của mình, tránh né mọi ánh mắt khác lạ.



Song đột nhiên tôi lại nghĩ tới, đối với những người ở thành phố này mà nói, mình là người lạ, không ai biết mình cả.



Thế nên tôi không quá xấu hổ.



Xe đến, tôi lên xe. Xe đi, tôi nhắm mắt lại.



Sau đó cảm thấy hơi mệt mỏi, còn có cảm giác cô đơn và cô đọc không biết tên.



Tôi không biết, vì sao mình lại ở đây?



Lúc trước quyết định sẽ rời khỏi Đài Nam tới Đài Bắc, chẳng lo lắng mấy, cũng có chút bốc đồng, vì khi đó, tôi chỉ muốn “đi khỏi”.



Cuộc sống của ai cũng chỉ có một loại và một lần, rất khó thỏa mãn chúng ta.



Tôi thường xuyên có một suy nghĩ trong đầu, là muốn thoát khỏi “hiện tại” và “nơi này”; về phần chạy trốn “lúc nào” và “làm sao”, tôi không quan tâm.



Tôi chỉ muốn bỏ đi.



Nếu công việc ở Đài Nam ổn định, tôi vẫn muốn bỏ đi.



Nhưng cần có dũng khí.



Song hiện giờ không có công việc ở Đài Nam , vừa hay cho tôi lý do để bỏ đi.



Xe tới trạm rồi, tôi mở to mắt.



Thành phố này cái gì cũng nhanh, nhất là thời gian trôi đi.



Bất quá quãng thời gian sáu tới tám giờ mà tôi chẳng biết đã vượt qua thế nào, lại trôi qua quá chậm.



Xuống xe, đi bộ chín phút, rẽ ba lần, trở về trước cửa chung cư.



Dọc đường đi, tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen, ánh đèn xanh đỏ, biển quảng cáo của các cửa hàng, người đi qua xung quanh.



Khi đi trên đường ở thành phố xa lạ, có khi lại thấy xa lạ cả với chính mình.



Đang chuẩn bị đi thang máy lên lầu, trên cửa thang máy lại dán một tờ giấy: “Phiền thay thang máy lại hỏng hóc, đành mong mọi người lại thứ tha, lúc trẻ siêng đi cầu thang bộ, khi già sức khỏe dồi dào hơn.”



Lần đầu tiên tôi thấy thang máy bị hỏng, trên tờ giấy chỉ viết 16 chữ, lần thứ hai biến thành thơ năm chữ.



Không ngờ lần này lại thành thơ bảy chữ.



Tôi thở dài, lắc đầu, nắm lấy tay vịn cầu thang bộ, bước từng bước một từ từ lên tầng 7.



“A, cậu đã về.” Tôi vừa vào cửa, Diệp Mai Quế đã lên tiếng ở phòng khách.



“A, cô đang ở nhà.” Tôi đứng ngoài thềm cửa trả lời.



Tiểu Bì từ trên chiếc ghế sô pha bên cạnh cô nhảy xuống, đi tới thềm cửa, vẫy vẫy đuôi với tôi.



Tôi đột nhiên cảm thấy thật ấm áp, vì vậy ngồi xuống đùa với Tiểu Bì.



Khi tôi thử mỉm cười, mới phát hiện cơ mặt mình cứng nhắc cỡ nào.