Hoa Hồng Đêm
Chương 7 :
Ngày đăng: 14:48 18/04/20
Tôi trở lại phòng, nhìn thấy giường bèn nằm lăn lên đó rồi bất tỉnh nhân sự.
Trong lúc mê man, bỗng nghe thấy có người gõ cửa phòng tôi." Này! Kha Chí Hoành, dậy mau!"
Tôi đột nhiên bừng tỉnh, bởi đó là tiếng Diệp Mai Quế.
"Xảy ra chuyện gì à?"
Tôi dụi dụi mắt, mở cửa phòng.
Diệp Mai Quế không nói gì, tay trái duỗi thẳng, chỉ chéo về phía phòng khách.
"Sao vậy? Tay cô bị thương à?"
"Đồ ngốc!"
Cô lại duỗi thẳng tay trái, dùng sức chỉ chỉ hai cái.
Tôi theo hướng cô chỉ, nhìn vào đồng hồ trong phòng khách.
"Hả! Tám rưỡi rồi!"
Tôi lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh khẩn cấp, như ruồi bọ không đầu, chạy loạn trong phòng.
Rối loạn mất một lúc, sau đó tôi mang theo cặp tài liệu, lao ra khỏi phòng.
"Hả? Sao cô còn chưa đi?"
"Tôi đang đợi cậu đây. Tôi đưa cậu ra trạm xe điện ngầm, sẽ tiết kiệm được một chút thời gian."
"Nhưng như vậy cô có đi làm..."
"Nhưng như vậy cô có đi làm muộn không? Cậu định nói vậy đúng không?"
"Đúng. Cô không bị muộn sao?"
"Tôi có muộn một chút hẳn cũng không sao."
"Làm vậy..."
"Làm vậy ngại cho tôi quá. Cậu định nói vậy đúng không?"
"Đừng có chơi..."
"Đừng có chơi trò đoán ý này nữa. Cậu định nói vậy đúng không?"
"Đồ ngốc! Là lúc nào rồi, còn không mau ra ngoài!"
Đây là lần đầu tiên tôi và Diệp Mai Quế ra khỏi nhà cùng lúc.
Trước khi đi khỏi, chúng tôi cùng ngồi xuống xoa xoa đầu Tiểu Bì, tôi xoa bên trái, cô xoa bên phải.
"Tiểu Bì, ở nhà ngoan nhé, chị sẽ về nhanh thôi."
"Tiểu Bì ngoan, anh sẽ về nhanh thôi."
Tôi thấy Tiểu Bì nghiêng đầu, vẻ mặt bối rối.
Vì nó không biết nên nhìn theo Diệp Mai Quế? Hay là tới cắn ống quần tôi?
Diệp Mai Quế lái xe máy đưa tôi tới trạm xe điện ngầm, sau khi đên trạm tôi lập tức nhảy xuống.
"Tôi đi đây. Cô lái xe cẩn thận nhé."
"Mau lên xe đi, không..."
"Không cậu sẽ đi làm muộn đấy. Cô định nói vậy đúng không?"
"A? Không ngờ cậu cũng chơi..."
"Không ngờ cậu cũng chơi trò đoán ý này. Cô định nói vậy đúng không?"
Tôi rất đắc ý, cười nói: "Đúng là không ngờ."
Diệp Mai Quế đột nhiên ngừng xe, tháo mũ bảo hiểm trên đầu ra.
Tay trái chống nạnh, hai mắt trợn lên, tay phải chỉ chỉ vào tôi.
Miệng lẩm bẩm gì đó nhưng không ra tiếng.
"Cô đang làm cái gì thế?" Tôi rất ngạc nhiên.
"Tôi đang bắt chước tình hình khi cậu đi muộn, ông chủ tức giận mắng chửi."
"Á." Tôi đột nhiên bừng tỉnh, lao vào trạm xe điện ngầm, vừa chạy vừa quay đầu lại nói: "Buổi tối gặp lại."
Tới lúc tôi vội vội vàng vàng chạy vào văn phòng đã là chín giờ hai phút.
Nói cách khác, tôi tới muộn hai phút.
Khi tôi thở hổn hển lết tới bàn làm việc, ông chủ đi về phía tôi.
Ông chủ với giám đốc ngành của tôi ngoại trừ tuổi tác không khác nhau nhiều lắm, những thứ khác đều là một trời một vực.
Giám đốc vô cùng nhẹ nhàng, mái tóc dù còn nhưng đã lấm tấm hoa râm.
Còn ông chủ luôn mặc đồ Tây thắt cà vạt, mái tóc chuốt keo sáng bóng, lòe loẹt tới chói mắt.
"Cậu biết mình sai gì không?"
Khuôn mặt của ông chủ tuy đang cười nhưng lại khiến tôi liên tưởng tới khuôn mặt cười của Ito Hirobumi Nhật Bản khi mời Lí Hồng Chương ngồi xuống lúc ký kết điều ước Mã Quan ở lầu Xuân Phàm. .
Tôi rất buồn bực, sao người Đài Bắc cứ thích nói vòng vo thế nhỉ? Trực tiếp một chút có phải tốt hơn bao nhiêu không?
Cũng như lúc tôi đi xe máy ở Đài Bắc, giữa đường bị cảnh sát chặn lại, nhất định bọn họ sẽ mở đầu bằng: "Thưa ngài, ngài có biết mình sai ở đâu không?"
"Thưa ngài, ngài có biết mình vừa làm sai điều gì không?"
"Thưa ngài, ngài có biết vì sao hai giờ rưỡi đêm tôi lại trốn ở chỗ tối chặn xe ngài lại không?"
Sau đó cầm giấy phạt viết một đống, viết xong đưa cho bạn, cuối cùng nói: "Đáp án chính là – ngài vừa đi xe vào phần đường của người đi bộ. Thật bất ngờ phải không."
Luật lệ mà tôi không biết rất nhiều, cho nên sau khi tới Đài Bắc, tiền phạt giao thông đã lên tới vài ngàn đồng.
"Khụ khụ." Ông chủ thấy tôi không nói gì bèn ho hai tiếng, kéo tôi trở về hiện tại.
"Chắc là muộn hai phút."
"Muộn hai phút có gì nhiều? Trong đầu cậu nhất định đang nghĩ vậy, đúng không?"
Tôi hơi ngạc nhiên, sao ngay cả ông chủ cũng chơi trò này?
"Nếu khi báo động chống lũ sớm hơn hai phút, cậu có biết có thể cứu bao nhiêu người thiệt mạng, cứu bao nhiêu tài sản tổn thất không?"
Tôi nhìn ông chủ, không nói gì. Vì câu này là đúng.
"Tôi rất hổ thẹn, cho dù bị trừ tiền lương cũng cam lòng. Trong đầu cậu nhất định đang nghĩ vậy, đúng không?"
Câu này thì chỉ đúng phân nửa.
Tôi quả thật rất hổ thẹn, có điều tôi không muốn bị trừ lương.
Có lẽ là do ngủ không đủ giấc với bữa sáng chưa ăn cho nên khi làm việc cảm thấy rất buồn ngủ.
May là hôm nay không có chuyện gì quan trọng, miễn cưỡng cũng có thể vừa làm việc vừa ngủ gà ngủ gật.
Bất quá tôi thường xuyên nghe thấy tiếng ho khan của giám đốc vang lên sau lưng, sau đó bừng tỉnh.
Nếu hôm nay để tôi thiết kế cầu lớn vượt biển, rất có thể sẽ biến thành đường ngẩm dưới đáy biển.
Tóm lại, cả ngày hôm nay tôi đều lơ mơ.
Vất vả lắm mới hết giờ làm, khi ngồi xe điện ngầm về nhà còn thiếu chút nữa ngủ quên, bỏ qua trạm dừng.
Diệp Mai Quế nói đúng, thời gian như một chuyến tàu hỏa đang lao đi rất nhanh, song tôi lại như hành khách ngủ say trong toa xe, không hề hay biết.
Lê bước chân mệt mỏi về chỗ ở, khi chuẩn bị đi thang máy lên lầu, trên cửa thang máy không ngờ có dán: "Động cơ đau đớn của tôi đang kêu lên da diết. Tôi không phải người lười, mà là vì trục trặc."
Lần này rốt cuộc tôi thấy rõ, phía dưới bên phải quả thật có ghi: Ngô Trì Nhân kính gửi.
Thằng nhóc này, lại dám sửa bài "Sai lầm" của Trịnh Sầu Dư: "Vó ngựa dồn dập của ta là sai lầm mỹ lệ. Ta không phải người về, mà là khách qua đường."
Tôi thầm mắng trong lòng một tiếng, lập tức lấy một cái bút trong cặp ra, viết lên tờ giấy kia: "Nhóc con ăn no rỗi việc thì mau đi ngủ đi. Mi không chỉ đáng đánh đòn mà còn quá rỗi hơi!"
Tôi viết xong, bước vào thang máy, quả nhiên không hỏng hóc gì.
Mở cửa vào nhà C, đèn ngoài hành lang vẫn sáng như trước đây.
Tôi luôn nhờ ánh sáng đó để cởi giầy, cho vào trong tủ.
Sau đó thay dép trong nhà, đi vào phòng khách, lại tắt đèn ngoài hành lang đi.
Điểm khác biệt duy nhất là Diệp Mai Quế không ngồi trong ghế sô pha ở phòng khách mà đang trong phòng bếp.
"Cậu về rồi." Diệp Mai Quế nói vọng ra từ trong bếp.
"Ừ."
"Ăn cơm chưa?"
Tôi hơi ngạc nhiên vì đã lâu rồi cô không nói chuyện như vậy.
"Chưa. Tôi cũng quên mất tiện đường mua cơm về rồi."
"Vậy cậu đợi một chút, tôi nấu xong thì cùng ăn luôn."
Trước khi ngủ, tôi lăn qua lộn lại, cẩn thận nhớ lại đoạn những lời nói đêm nay.
Diều hâu nếu bay quá cao thường coi nhẹ chiều cao của thỏ?
Câu này hẳn không sai.
Hay là thị giác của diều hâu rất tốt, đến mức cho dù bay cao bao nhiêu cũng chỉ liếc mắt một cái là đoán ra được chiều cao của thỏ?
Chắc là vậy, vì tôi chưa từng nghe nói diều hâu khi định bát thỏ kết quả lại bắt nhầm một con ngựa trắng.
Hay là do tôi nói đầu óc mình anh minh khiến cô tức giận?
Nhưng tôi nói mình anh minh mà, đâu phải thông minh, đâu tính là tự dát vàng lên mặt mình?
Ba ngày liền, khi tôi đi làm về, cửa hành lang không sáng.
Rốt cuộc tôi phải sờ sờ soạng soạng cởi bỏ giầy, cho vào tủ.
Kết quả ngày thứ ba ngón út chân trái không cẩn thận đá vào tủ giầy khiến tôi kêu đau một tiếng.
Nhưng Diệp Mai Quế ngồi ở phòng khách vẫn chẳng chút phản ứng, thậm chí tôi nghi, cô còn cười trộm trong lòng.
Ba ngày này tôi chỉ nghe thấy cô nói ba câu, hơn nữa ba câu này lại còn giống hệt nhau.
Đều là câu nói trước khi ra khỏi cửa của cô: "Tiểu Bì, ở nhà ngoan nhé, chị sẽ về nhanh thôi."
Mưa sớm đã ngừng, nhưng những lời như mặt trời sau cơn mưa dường như không hợp để hình dung tính tình Diệp Mai Quế.
Tính tình cô có thể nói là thẳng thắn, trước sau như một.
Tôi cảm thấy sau khi về nhà bầu không khí thật sự rất kỳ dị, cho nên ngày thứ tư cố ý đợi tới tận khuya mới về.
Tôi rời công ty lúc khoảng 10 rưỡi, muộn hơn so với lúc bình thường ba tiếng.
Thế nhưng tôi vẫn chưa phải nhân viên về trễ nhất công ty, có thể thấy được cái công ty này thật biến thái.
Tôi tùy tiện ăn chút gì đó ở dưới lầu của công ty rồi lại đáp xe điện ngầm trở về.
Lúc nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ.
Sau khi xuống xe tôi lại từ từ đi về phía cầu thang, muốn câu thêm chút thời gian, tránh cho lúc về nhà lại xấu hổ.
Mới ra khỏi trạm xe điện ngầm, không ngờ lại thấy Diệp Mai Quế dắt Tiểu Bì, ngồi trên một chiếc xe máy đỗ gần đó.
"Sao hôm nay trễ vậy mới dắt Tiểu Bì ra? Lúc bình thường không phải mười giờ cô đã dắt nó ra ngoài rồi sao?"
Diệp Mai Quế không trả lời, đứng dậy từ yên xe máy, trở về.
Tôi đi theo phía sau cô, trên đường còn đùa với Tiểu Bì.
Tới trước chung cư, tôi lấy chìa khóa mở cửa, đánh chuẩn bị đẩy cửa ra đi vào, không ngờ cô nhanh chóng kéo khóa lại, lại lấy chìa khóa của mình mở ra một lần nữa, sau đó mới đẩy cửa đi vào.
Thấy cô đi tới cửa thang máy tôi mới yên tâm bước vào.
Vì tôi sợ khi mình vừa bước chân trái vào cô sẽ dùng sức đóng cửa lại.
Ở cửa thang máy, Ngô Trì Nhân lại dán một tờ giấy: "Tôi nhẹ nhàng ngừng việc lại, tựa như ghi chú nhẹ nhàng này. Tôi đã mệt mỏi lâu vậy, thi thoảng trục trặc có sao."
""Đáng ghét! Lại dám bắt chước Lại tạm biệt Khang Kiều của Từ Chí Ma, tôi nhất định phải..."
Tôi vừa mới lấy bút từ trong cặp ra, đang chuẩn bị viết gì đó lên lại thấy Diệp Mai Quế quay đầu lại nhìn mình một cái bèn vội vàng thu bút lại, miệng nói: "Ừm, những chữ này viết rất đẹp, rất nghệ thuật."
"Chữ lần này không đẹp như trước."
Cô đột nhiên lên tiếng khiến tôi giật mình. Cửa thang máy đã mở ra, tôi quên luôn việc bước vào.
"Còn không mau vào." Diệp Mai Quế nói từ trong thang máy.
"Ừ." Tôi lập tức bước vào.
Trong thang máy, Tiểu Bì lại đặt chân trước lên thắt lưng tôi, tôi vuốt ve đầu nó, mỉm cười.
May là có Tiểu Bì nên tôi còn giả bộ bận rộn được.
Ra khỏi thang máy, tới của phòng C. Lần này tôi rút kinh nghiệm, không chủ động lấy chìa khóa ra mở cửa."
"Mở cửa mau đi." Cô lại nói.
"Rõ." Tôi cung kính đáp.
Tới lúc chúng tôi ngồi vào ghế sô pha của mình, tôi nghĩ nếu cô đã mở miệng nói chuyện, chắc cơn tức cũng giảm một chút.
""Lần trước thật xin lỗi. Tôi không nên nói thế, hy vọng cô không phiền lòng."
Cô liếc mắt nhìn tôi một cái, thản nhiên nói: "Tôi cũng có chỗ không đúng."
"Cô có chỗ nào không đúng đâu? Cũng như trái đất quên xoay tròn quanh mặt trời, đều là chuyện không thể có. Có câu im lặng là vàng, mở miệng là bạc, vì vậy kẻ hay nói nhiều là tôi nhất định dễ phạm sai lầm..."
Tôi nhìn thoáng qua sắc mặt cô có vẻ không đúng, lại nhanh chóng sửa lại: "Nhưng cũng phải nói thật, cô đúng là có chỗ không đúng. Vậy cũng không sao, tôi sẽ không để ý."
Diệp Mai Quế trừng mắt nhìn tôi một cái rồi nói: "Không thể nói ít đi được à."
"Rõ."
Vì vậy phòng khách lại im lặng trở lại, tôi ngay cả bật ti vi cũng không dám.
"Trả lời câu hỏi của cậu, hôm nay tôi cũng dắt Tiểu Bì ra ngoài lúc mười giờ."
Diệp Mai Quế không ngờ lại mở miệng trước, tôi sửng sốt một lúc, vì vậy còn không hiểu tình huống cho lắm.
"Cái gì? Tôi hỏi cái gì?"
"Lúc ở trạm xe điện ngầm, chẳng phải cậu hỏi tôi, sao hôm nay trễ vậy mới dắt Tiểu Bì ra?"
"Đúng vậy."
"Tôi trả lời rồi đấy."
"Ồ. Không ngờ hôm nay Tiểu Bì có thể ở bên ngoài hơn một tiếng, xem ra sức khỏe nó tốt thật, nhất định là một chú chó khỏe mạnh."
"Nó không đi tới một tiếng, bọn tôi vẫn ngồi ở xe máy."
"Hả. Vậy sao các cô lại ngồi lâu vậy? Là đang tự hỏi cái gì sao?"
"Bọn tôi đợi cậu đấy, đồ ngốc!"
Giọng cô lại đột nhiên cao lên.
Một lúc lâu sau, tôi mới ồ một tiếng.
"Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
May là tôi thực sự ăn rồi, nếu còn chưa ăn tôi cũng chẳng biết nên trả lời thế nào.
"Thật chứ."
"Thật mà. Tôi đâu dám lừa cô."
"Được rồi. Không còn gì nữa rồi."
"Vậy tôi về phòng đây. Ngủ ngon nhé."
"Cậu không định tẳm rửa sao? Tắm rửa xong rồi ngủ mới ngon."
"Ừ."
Tôi đứng dậy đang định về phòng, đột nhiên đầu óc sáng lên, xoay người lại nói với câu: "Diều hâu dù bay cao tới đâu, vừa nhìn một cái vẫn rõ ngay chiều cao của thỏ."
"Lại nói bậy bạ gì đấy."
"Đâu có, tôi đang sửa lại câu mình nói sau mấy hôm trước."
"Cậu lại là diều hâu bay cao?"
"Không dám không dám. Sau này tôi sẽ cẩn thận một chút, không dám hồ đồ nữa."
"Mau đi tắm đi."
"Ừ."
Tắm rửa xong, lại nói chúc ngủ ngon với Diệp Mai Quế, tôi mới đi ngủ.
Tôi không cần lăn qua lộn lại tự hỏi rốt cuộc mình nói sai ở đâu.
Buổi sáng hôm sau tỉnh lại, khi gặp Diệp Mai Quế, bầu không khí cũng không ngượng ngập nữa.
Cô thậm chí trước khi đi còn giục tôi nhanh lên kẻo muộn.
Tôi cũng không cần cố ý đợi ở công ty cho tới khuya, lại trở lại thói quen lúc thường.
Sau khi tan tầm, mở cửa nhà C, đèn ngoài hành lang rốt cuộc cũng sáng lại.
Tôi như người đi trong sa mạc vài ngày, đột nhiên phát hiện ra nước, mừng rỡ kêu lên: "Tiểu Bì! Tiểu Bì!"
Tiểu Bì chạy tới, tôi nắm chân trước của nó: "Thật tốt quá, đèn lại sáng rồi."
Tôi dắt Tiểu Bì xoay vòng vòng ở hành lang, Tiểu Bì cũng sủa lên gâu gâu.
Mà lúc này Diệp Mai Quế vẫn ngồi ngay ngắn ở ghế sô pha như trước.
Nhưng tôi phát hiện khóe miệng hoa hồng đêm nhẹ nhàng hiện một nụ cười.