Hoa Hồng Tinh Cùng Với Hoa Mắc Cỡ Tinh

Chương 4 :

Ngày đăng: 09:58 18/04/20


“Kỳ thực thật ra tôi ngược lại vẫn khó thích ứng với đồ ăn của nhân loại.” Diệp Uy chuyển đề tài, khom lưng cầm lấy chút đất làm vườn màu mỡ kia lên, liếm môi một cái nói, “Cái này xem ra uống rất ngon.”



Ba phút sau, hai người vai sóng vai ngồi ở trên ghế salông, mỗi người trong tay đều cầm một ly phân bón được ủ chia theo tỷ lệ phù hợp, Diệp Uy còn bỏ vào hai cái ly vài viên đá, lại cắt hai lát chanh gắn ở mép hai ly, có thể nói là đặc biệt sang trọng.



“Cạn ly, hoan nghênh đã đến.” Diệp Uy cử chỉ nhẹ nhàng chạm vào ly thủy tinh của Hàn Tu, mỉm cười nói, “Sau này nơi đây chính là nhà của em.”



“Cám ơn anh.” Ánh mắt Hàn Tu sáng lấp lánh, cúi đầu, miệng nhỏ chăm chú uống lấy nước phân bón thơm ngọt, trong lòng đặc biệt thỏa mãn! (phải công nhận trí tưởng tượng của mấy mẹ tác giả phong phú thật:))))



Không biết mấy vị tiểu sư đệ mê muội tôn sùng Diệp Uy kia khi thấy dáng vẻ say sưa uống phân ngon lành của thần tượng bọn họ không biết sẽ có phản ứng như thế nào….



Hai người sung sướng ăn một bữa phân no nê.



Diệp Uy đem cốc rửa sạch sẽ, lau đi mấy giọt nước trên tay hướng Hàn Tu đi tới, nói: “Hôm nay tôi không có lịch trình, có thể vẫn ở cùng em được, buổi chiều muốn làm gì đó không? Tôi dẫn em đi cửa hàng mua chút đồ nha?”



“A......” Hàn Tu chần chờ, ánh mắt thành thực bay tới ngoài cửa sổ.



Ngày hôm nay ánh mặt trời rất rực rỡ, lan can màu trắng của sân thượng được chiếu đến chói sáng cả mắt. Làm một loài thực vật ưa nắng, Hàn Tu không có cách nào có thể chống lại được sự mê hoặc của tên tiểu yêu tinh mặt trời này, chỉ cần nghĩ tới đám diệp lục ở bên trong lá cây của mình nhẹ nhàng nhảy nhót dưới ánh mặt trời, lại nghĩ đến sự sung sướng tê dại do quang hợp mang lại chạy dọc gân lá Hàn Tu liền không nhịn được thích ý nheo mắt.



Đem CO2 cùng nước hấp thụ chuyển hóa thành chất hữu cơ để bản thân tràn ngập sức sống, lại hít no căng tròn một lượng lớn oxi...... Quả thực không thể không ca tụng tiếp a! Tiểu Hàm Tu Thảo nghĩ, tràn ngập chờ mong mà nhìn ánh nắng ấm áp rực rỡ ngoài cửa sổ.



Diệp Uy thú vị quan sát mọi thứ được viết rõ ràng trên mặt Hàn Tu, vô cùng hiểu ý đề nghị: “Ngày hôm nay mặt trời đẹp như vậy, không bằng chúng ta ra ngoài cửa sổ sưởi mình chút đi?”



Hoa hồng cùng Hàm Tu Thảo đều là những loài thực vật ưa nắng!



Hàn Tu liền đồng ý, một đôi mắt to lập tức trở nên lấp lánh có thần: “Được được!”




Kết thúc công việc hôm nay, hai người về đến nhà, Diệp Uy ngồi ở trên ghế sa lông mở hai khuy áo trên cổ, đối với Hàn Tu dù đã đổi xong dép lê vẫn đứng lặng đờ ở cửa ngoắc ngoắc tay nói: “Lại đây ngồi, tôi có lời muốn nói với em.”



Mang theo linh cảm đằng nào cũng bị sa thải, Hàn Tu mang khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đau khổ của mình đi tới ngồi ở trên ghế sa lông, cách Diệp Uy đúng một khoảng cách an toàn là 20cm.



Diệp Uy trầm ngâm chốc lát, vẫn là lựa chọn đi thẳng vào vấn đề, hắn thẳng thắn nói: “Cá nhân tôi cảm thấy em có vẻ không thích hợp với việc làm trợ lý.”



“Em biết.” Hàn Tu cúi thấp đầu vò vò vạt áo của mình, cậu dè dặt nhìn Diệp Uy một chút, nói, “Diệp Uy ca, kỳ thực em biết, những công việc khác đều cũng sẽ không làm được......”



Diệp Uy không hề bận tâm mà nở nụ cười, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Kỳ thực em không nhất định phải đi làm việc, Tô Lan cũng chỉ có ngủ hai mươi tiếng một ngày.”



Hàn Tu nghiêm túc cải chính nói: “Tô Lan ca hiện tại một ngày chỉ ngủ mười chín tiếng thôi.”



Được lắm”Chỉ ngủ”!



“Cái này không quan trọng.” Diệp Uy nói, “Ý của tôi là, chỉ cần Tô Lan ở bên cạnh mình, Lâm Sâm liền thỏa mãn.”



Hàn Tu đỏ mặt nháy mắt mấy cái: “Này không giống nhau, bọn họ là quan hệ yêu đương.....”



Diệp Uy thoáng đem thân thể ép sát qua, tựa như là nói thầm bên tai Hàn Tu, nhẹ giọng hỏi: “Vậy em muốn yêu đương không?”



Lúc nói chuyện, đôi môi của Diệp Uy không ngừng thổi khí lên vành tai mẫn cảm của Hàn Tu, Hàn Tu ngẩn ra, đá rơi dép lê xèo một cái cuộn tròn ở một góc trên ghế sô pha, cuộn đến đặc biệt tròn.



Con vật nhỏ lại thẹn thùng a...... Hoa hồng tiên sinh xấu bụng cười đến run rẩy cả vai.