Hoa Hướng Dương Tinh Và Tiểu Đạo Sĩ

Chương 5 :

Ngày đăng: 22:19 21/04/20


P17:



Tự lần trước từ rừng hoa lê trở về, cả ngày tiểu đạo sĩ đều hồn vía lên mây, đợi đến trời vừa tối liền lệnh cưỡng chế hoa hướng dương tinh biến thành hoa ở trong chậu cây, hoa hướng dương tinh thở phì phò kháng nghị, mỗi lần hỏi tại sao thì tiểu đạo sĩ chỉ cúi đầu không nói lời nào, hoa hướng dương tinh tức giận đến nỗi mỗi ngày ở trong chậu hoa lắc đầu.



Hoa hướng dương tinh ở trong chậu hoa nhàm chán xoa nắn lá cây của mình: “ Ngươi nói thật đi, có phải là ngươi có chút yêu thích ta?”



Tiểu đạo sĩ nằm ở trên giường đưa lưng về phía hắn, thấp giọng lẩm bẩm: “ Đương nhiên không phải, nói hươu nói vượn!”



Hoa hướng dương tinh phun ra một khỏa hạt dưa: “ Phi, ta nói bậy? Vậy ngươi nói một chút tại sao ngươi không cho ta biến hình người? Nhất định là ta quá đẹp đẽ, ngươi sợ ngươi yêu ta, yêu không thể tự thoát ra được.”



Tiểu đạo sĩ dùng chăn che đầu: “ Ta mới không có!”



Ngày hôm đó làm xong bài buổi sáng, đại đạo sĩ kéo tiểu đạo sĩ hỏi: “ Sư đệ, đệ còn nhớ chậu Quân Tử Lan đệ đưa huynh không?”



Tiểu đạo sĩ run run một cái, nghĩ thầm hẳn là biến thành người, vì vậy thấp thỏm bất an đáp: “ Nhớ … Làm sao vậy?”



Đại đạo sĩ mặt lộ vẻ khuôn mặt u sầu: “ Nó đã sớm mọc ra nụ hoa, thế nhưng nhiều ngày trôi qua như vậy mà vẫn không nở hoa, cũng chỉ là càng dài càng lớn, huynh sợ có phải là huynh chăm sóc không đúng chỗ nào không, cho nên muốn hỏi đệ một chút.”



Tiểu đạo sĩ thở phào một cái, nói: “ Đệ nhớ tới trong phòng đệ có quyển sách đề cập đến chuyện này, sư huynh trở lại lấy với đệ… Ách, mà thôi, để lúc rảnh rỗi đệ đem qua cho huynh đi.”



Đại đạo sĩ: “ Huynh đi lấy với đệ đi.”



Tiểu đạo sĩ vội nói: “ Không được.”



Đại đạo sĩ híp mắt lại: “ Sư đệ sợ cái gì?”



Tiểu đạo sĩ mặt hốt hoảng: “ Không sợ, không sợ.”



Đại đạo sĩ: “ Vậy huynh đi lấy.”



Tiểu đạo sĩ: “ Không được.”



Đại đạo sĩ cau mày: “Huynh còn phải đi xem một chút, đệ nhất định là giấu cái đồ vật gì trái với môn quy ở trong phòng.”



Tiểu đạo sĩ không thể làm gì khác hơn là ủ rũ cúi đầu dẫn sư huynh trở về phòng, tâm lý may mắn nghĩ không biết chừng hoa hướng dương tinh đang đàng hoàng ngồi trong chậu hoa à.



Nhưng mà vừa mở cửa viện, hai người đều ngây ngẩn cả người.



Đại đạo sĩ trợn mắt há hốc mồm nhìn lõa nam ở giữa sân quang minh chính đại phơi điểu tắm nắng, nửa ngày mới hoàn hồn: “ Có yêu khí… Đây là yêu quái a!”



Hoa hướng dương tinh còn nhiệt tình hướng hắn hỏi thăm một chút, gió thổi JJ trứng đụng trứng. ( -_- ///)



Tiểu đạo sĩ không đành lòng nhìn thẳng mà che mặt: “…”



Đại đạo sĩ quát mắng: “ Sư đệ đệ thật là to gan!”




Đại đạo sĩ trầm mặc chốc lát: “… Lớn như vậy.”



Quân Tử Lan cuồng gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo tự hào: (# ̄▽ ̄#)



Hai người vẫn duy trì tư thế nắm gì kia của đối phương đợi một hồi, đại đạo sĩ nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu đọc tự, nỗ lực để bản thân tỉnh táo lại: “Đạo khả đạo, phi thường đạo,



danh khả danh, phi thường danh…”



Quân Tử Lan chớp mắt chớp mắt mắt to, hoạt bát mà nhào lên người đại đạo sĩ: ╰(*°▽°*)╯



Đại đạo sĩ hoàn toàn không được, thấp giọng nói: “ Ngươi… Ngươi không đi xuống ta sẽ làm chuyện xấu.”



Quân Tử Lan tò mò hôn đôi môi đại đạo sĩ một cái, sau đó ngượng ngùng che mặt: (≥^≤)



Đại đạo sĩ không thể nhịn được nữa, vươn mình một cái đè Quân Tử Lan ở dưới thân.



P20:



Vì vậy ngày thứ hai khi tiểu đạo sĩ vận mười hai vạn phần dũng khí đi cầu xin sư huynh thì đại đạo sĩ đang ở trong sân cắt tóc cho Quân Tử Lan, giọng nói ôn nhu đến mức có thể vắt ra mật: “ Ngoan ngoãn đừng lộn xộn, cẩn thận cây kéo đụng vào ngươi.”



Quân Tử Lan: (づ ̄3 ̄)づ╭~



Đại đạo sĩ: “ Được được được, trước tiên hôn một cái.”



Tiểu đạo sĩ nhất thời hoài nghi có phải mình là bị mù rồi không?



Ngày hôm qua còn chính nghĩa từ nghiêm mà tỏ vẻ yêu quái không có gì tốt, ngày hôm nay liền cùng yêu quái hôn đến hôn đi.



Đại đạo sĩ một ngẩng đầu nhìn thấy tiểu đạo sĩ thần sắc phức tạp mà đứng ở cửa, nhất thời mặt ngượng đến đỏ bừng: “ Khụ, sư đệ.”



Tiểu đạo sĩ: “ Sư huynh, chuyện này huynh…”



Đại đạo sĩ vung vung tay: “ Chúng ta cắt tóc một chút không nhìn được sao?



Tiểu đạo sĩ: “Còn sư phụ … nếu lão nhân gia người phát hiện…”



Đại đạo sĩ vỗ ngực vang ầm ầm: “Huynh gánh, đệ chớ nói lung tung là được.”



Tiểu đạo sĩ ồ một tiếng, giống nằm mơ mà đi trở về.



Thế giới thật kì diệu.



( Tác giả có lời muốn nói: hạ chương kết thúc _(:з” ∠)_ JJ biểu hiện thật nhiều vẻ mặt quả thực ảnh hưởng từ Quân Tử Lan…)