Hỏa Ngục (Inferno)

Chương 36 :

Ngày đăng: 21:24 21/04/20


Chỉ có thể nắm bắt được chân lý qua cặp mắt chết chóc.



Sienna lặp lại những từ này trong lúc tiếp tục xem xét từng phân một trong

quang cảnh chiến trận dữ dội của Vasari, hy vọng có thể thấy chi tiết gì đó nổi bật.



Cô nhìn thấy những đôi mắt chết chóc ở khắp mọi nơi.



Bọn mình đang tìm kiếm cặp mắt nào đây?



Cô tự hỏi liệu cặp mắt chết chóc có ám chỉ tới những xác chết thối rữa rải rác khắp châu Âu do dịch hạch không.



Ít nhất điều đó cũng giải thích cho cái mặt nạ dịch hạch…



Bất ngờ, một bài đồng dao trẻ con nảy ra trong tâm trí Sienna: Cổ đeo chuỗi hồng hoa. Túi đầy cỏ với hoa. Hóa thành đám tro tàn. Tất cả đều ra ma.



Cô thường hát bài đồng dao này khi còn là một nữ sinh ở Anh cho tới khi

nghe nói bài đồng dao xuất xứ từ trận dịch hạch ở London năm 1665. Người ta cho rằng, chuỗi hồng hoa là nói đến những cục hạch sưng tấy có quầng đỏ trên da phát triển thành chuỗi và là dấu hiệu cho thấy một người đã

bị nhiễm bệnh. Người bệnh thường mang theo trong túi áo đầy các loại

thảo dược hoặc hoa với hy vọng được bảo vệ trước mùi cơ thể đang bị hủy

hoại của chính họ cũng như mùi hôi thối của cả thành phố, nơi hàng trăm

nạn nhân dịch hạch bỏ mạng mỗi ngày, và xác họ được hỏa thiêu sau đó.

Hóa thành đám tro tàn[ 1].. Tất cả đều ra ma.



[1]Nguyên tác là

“Ashes, ashes”, vừa mang nghĩa là “tro tàn” sau khi người bệnh bị hỏa

thiêu, nhưng cũng đồng âm với “Hắt xì” là dấu hiệu của hiện tượng chớm

bệnh.



“Ơn chúa”, Langdon đột ngột buột miệng, xoay người về phía bức tường đối diện.



Sienna tò mò. “Có gì không ổn à?”



“Đó là tên một tác phẩm nghệ thuật từng được trưng bày ở đây. Ơn chúa.”



Bối rối, Sienna nhìn Langdon vội vã băng ngang phòng về phía một cánh cửa
đi bí mật không phải là thứ khiến Langdon quan tâm. Thay vào đó, anh chú ý đến một tác phẩm nghệ thuật hiện đại rất táo bạo được trưng bày ở đây – Ơn Chúa – một tác phẩm gây tranh cãi của Damien Hirst, từng gây sóng

gió khi xuất hiện bên trong Studiolo lừng danh của Vasari.



Một

cái khuôn đầu lâu kích thước thật bằng platinum đặc, bề mặt phủ kín hơn

tám nghìn viên kim cương nạm sáng lấp lánh hiện ra. Hiệu ứng vô cùng ấn

tượng. Hai hốc mắt trống rỗng của cái sọ lấp loáng ánh sáng và đầy sức

sống, tạo ra một cặp biểu tượng đối lập nhau – sự sống và cái chết, vẻ

đẹp và sự hãi hùng. Mặc dù cái sọ kim cương của Hirst đã bị chuyển khỏi

Lo Studiolo từ lâu nhưng ký ức về nó đã làm Langdon nảy ra một ý tưởng.



Cặp mắt chết chóc, anh nghĩ bụng. Một cái đầu lâu là chuẩn xác, phải không nhỉ?



Đầu lâu là một chủ đề thường xuyên xuất hiện trong Hỏa Ngục của Dante, nổi

tiếng nhất là hình phạt tàn khốc đối với Bá tước Ugolino ở tầng địa ngục thấp nhất – ông ta bị kết án phải mãi mãi gặm đầu lâu của một vị tổng

giám mục xấu xa.



Phải chăng bọn mình đang tìm một cái đầu lâu?



Langdon biết rõ, gian Studiolo bí ẩn được xây dựng theo kiểu “tủ bách khoa toàn thư” truyền thống. Gần như tất cả bức vẽ của gian phòng đều lắp bản lề

bí mật, có thể xoay thành những hộc tủ, nơi công tước cất giữ những món

đồ lạ lùng mà ông quan tâm – các mẫu khoáng vật hiếm hoi, những sợi lông vũ đẹp mắt, một hóa thạch vỏ ốc anh vũ hoàn hảo, và thậm chí người ta

còn cho rằng có cả xương ống chân của một nhà sư được trang trí bằng

bạc.



Rất tiếc, Langdon ngờ rằng tất cả món đồ trong các hộc tủ

đều đã được dọn đi từ lâu, và anh chưa từng nghe nói có bất kỳ hộp sọ

nào được trưng bày ở đây, trừ tác phẩm của Hirst.



Suy nghĩ của

anh bị đứt quãng bởi tiếng cửa đóng mạnh ở đầu sảnh bên kia. Những tiếng bước chân vội vã băng qua sảnh tiến lại rất nhanh.



“Thưa ông!”, một giọng nói giận dữ quát lên. “Sảnh này không mở cửa!”



Langdon quay lại nhìn thấy một nữ nhân viên đang tiến về phía mình. Cô ấy nhỏ,

với mái tóc nâu cắt ngắn. Cô ấy đang mang bầu rất lớn. Người phụ nữ hối

hả tiến lại phía họ, tay chỉ vào đồng hồ và lớn tiếng gì đó về việc khu

vực này chưa mở cửa. Lúc tiến lại gần hơn, cô bắt gặp ánh mắt Langdon và lập tức dừng sững lại, sửng sốt đưa tay che miệng.



“Giáo sư Langdon!”, cô ấy kêu lên, vẻ bối rối. “Tôi xin lỗi! Tôi không biết anh ở đây. Chào mừng anh trở lại!”



Langdon cứng đờ người.



Anh tin chắc mình chưa bao giờ gặp người phụ nữ này trước đó.