Hỏa Ngục (Inferno)

Chương 54 :

Ngày đăng: 21:24 21/04/20


Linh Thánh bằng đồng, Langdon thầm nghĩ trong lúc

chiêm ngưỡng những cánh cửa tuyệt đẹp trước mắt họ. Cánh cổng Thiên

đường lấp lánh của Ghiberti gồm mười ô vuông, mỗi ô mô tả một cảnh quan

trọng rút ra từ Kinh Cựu ước. Từ vườn Địa đàng tới Moses và đền thờ vua

Solomon, câu chuyện kể bằng hình thức điêu khắc của Ghiberti mở ra qua

hai cột dọc, mỗi bên năm ô.



Chuỗi cảnh trí độc đáo tuyệt vời này

theo thời gian đã khởi nguồn cho một hình thức thi tài trong giới nghệ

sĩ và sử gia nghệ thuật, với tất cả mọi người, từ Botticelli tới những

nhà phê bình hiện đại, đều khẳng định sở thích của họ dành cho "ô đẹp

nhất". Qua nhiều thế kỷ, người ta nhất trí chung rằng "quán quân" vẫn là cảnh Jacob và Esau - ô chính giữa của cột bên trái - được lựa chọn vì

số lượng phương pháp nghệ thuật rất ấn tượng cần vận dụng để chế tác nó. Tuy nhiên, Langdon ngờ rằng lý do đích thực khiến ô này thắng thế là vì Ghiberti đã chọn nó để ký tên mình.



Vài năm trước, Ignazio

Busoni đã tự hào cho Langdon xem những cánh cửa này, ngượng ngùng thừa

nhận rằng sau nửa thiên niên kỷ phơi mình trước lũ lụt, phá hoại và ô

nhiễm không khí, những cánh cửa mạ vàng đã được đổi bằng những bản mô

phỏng chính xác, còn bản gốc hiện được cất giữ an toàn bên trong Bảo

tàng Opera del Duomo để tu bổ. Langdon đã lịch sự kìm nén không nói với

Busoni rằng anh biết rất rõ họ đang chiêm ngưỡng đồ giả, và rằng trên

thực tế, những bản sao này là bộ cánh cửa Ghiberti "giả mạo" thứ hai mà

Langdon từng gặp - bộ thứ nhất là khi anh nghiên cứu những mê cung tại

Thánh đường Grace ở San Francisco và tình cờ phát hiện ra rằng bản sao

Cổng Thiên đường của Ghiberti đã được dùng làm cửa trước của Thánh đường này từ giữa thế kỷ XX.



Khi đứng trước kiệt tác của Ghiberti, mắt anh bị thu hút bởi tấm biển thông tin ngắn gọn lắp gần đó, bên trên đề

một cụm từ đơn giản bằng tiếng Ý khiến anh chú ý và giật mình.



La peste nera. Cụm từ này có nghĩa là "Cái chết Đen". Chúa ơi, Langdon

nghĩ bụng, nó xuất hiện khắp mọi nơi mình đến! Theo tấm biển đó, những

cánh cửa này được đặt làm "lễ vật" dâng lên Chúa trời - một biểu hiện tỏ lòng biết ơn vì Người đã giúp Florence sống sót qua đại dịch.



Langdon cố nhìn lại Cổng Thiên đường trong khi những lời của Ignazio vang lên

trong tâm trí anh. Cổng đã mở cho anh, nhưng anh phải nhanh lên.



Mặc dù Ignazio đã hứa hẹn, nhưng Cổng Thiên đường vẫn đóng chặt như mọi

khi, ngoại trừ vào những kỳ nghỉ lễ tôn giáo hiếm hoi. Bình thường,

khách du lịch đi vào Nhà rửa tội từ một bên khác, qua cửa phía bắc.



Sienna đã nhón chân tới bên cạnh anh, cố gắng quan sát đám đông. "Không hề có

tay nắm cửa”, cô nói. "Không có lỗ khóa. Chẳng có gì cả."


nề bắt đầu nhúc nhích. Cánh cửa đã mở! Cổng Thiên đường mở khoảng ba

mươi phân, và Sienna không bỏ phí thời gian nghiêng người lách qua.

Langdon cũng theo sát, nghiêng mình lách qua khe hở rất hẹp để tiến vào

không gian tối om của Nhà rửa tội.



Họ cùng quay đầu và đẩy cánh

cửa theo hướng ngược lại, nhanh chóng khép cánh cổng đồ sộ lại bằng một

lực dứt khoát. Lập tức, tiếng ồn ào hỗn loạn bên ngoài im bặt, chỉ còn

sự im lặng.



Sienna chỉ thanh xà gỗ dài trên sàn dưới chân họ, rõ

ràng vẫn được đặt vào các hốc tường hai bên cửa để làm then. “Chắc

Ignazio đã tháo nó cho anh”, cô nói.



Họ cùng nâng thanh xà và đặt trở lại hốc, khóa chặt Cổng Thiên đường và nhốt họ an toàn bên trong.



Langdon và Sienna im lặng đứng lúc lâu, dựa vào cửa và lấy lại nhịp thở. So với những tiếng ồn ào của quảng trường bên ngoài, bên trong Nhà rửa tội là

cảm giác bình yên như thể ở trên thiên đường.



***



Bên

ngoài Nhà rửa tội San Giovanni, người đàn ông đeo kính Plume Paris và

chiếc cà vạt in hoa lách qua đám đông, mặc kệ những ánh mắt lo lắng nhận ra tình trạng phát ban rướm máu của ông ta.



Ông ta tới chỗ những cánh cửa bằng đồng mà Robert Langdon cùng người bạn đồng hành tóc vàng

của anh vừa biến mất. Thậm chí đứng ở bên ngoài, ông ta vẫn nghe rõ

tiếng chèn cửa nặng nề từ bên trong.



Không thể vào bằng đường này rồi.



Không khí trên quảng trường từ từ trở lại bình thường. Những du khách đang

chăm chú nhìn lên vẻ đề phòng giờ không còn quan tâm nữa. Không có ai

nhảy xuống cả. Tất cả mọi người tiếp tục việc của mình.



Người đàn ông lại thấy ngứa ngáy, tình trạng phát ban của ông ta thêm nặng. Giờ

đầu ngón tay của ông ta đang sưng vù và nứt nẻ. Ông ta đút tay vào túi

để cố không gãi. Tim ông ta tiếp tục đập mạnh khi đi vòng quanh tòa nhà

bát giác để tìm lối vào khác.



Ông ta vừa kịp vòng qua góc tường khác thì cảm thấy một cơn đau nhói ở cổ và nhận thấy mình lại đang gãi lấy gãi để.