Hóa Ra Chúng Ta Vẫn Còn Yêu

Chương 119 : Mười lăm năm trôi qua cũng mãi mãi không thuộc về nhau

Ngày đăng: 13:28 30/04/20


Suốt quãng đường quay về không một ai mở lời nói chuyện. Cả anh cùng cô.. không ai nói điều gì, mỗi người là một suy nghĩ khác nhau. Vũ Thần rõ ràng, là anh muốn nói trước nhưng lại hoàn toàn không có can đảm. Ánh mắt đó là chỉ có mỗi sự chán ghét, căm hận anh.



Giống như cô chỉ hận không thể  dùng dao mà đâm chết đi anh! Tư Dĩnh mệt nên đã thiếp đi dựa vào người của  mẹ từ lúc nào, cô lại nhìn con gái âu yếm, thập phần ôn nhu yêu thương. Đã lâu, anh không còn nhìn thấy ánh mắt này.



Cũng đã lâu rồi ánh mắt đó không còn thuộc về anh nữa. Uyển Đình cố ý  kêu anh dừng xe khá xa so với khu cô ở. Vì người này rõ ràng rất ngông cuồng, có khi anh ta lại dàn xếp thu mua luôn là cả tòa nhà ở đó, ai mà biết trước được.



- Âu Tổng, hôm nay làm phiền rồi! Tôi xin phép về trước. _ Xuống xe, cô cũng theo phép mà cảm ơn anh đã chở dùm tới đây. Trước khi định quay người rời đi, thì lại bị anh nắm lấy tay giữ ở lại?



- Uyển Đình, xin lỗi... _ Miệng của anh mấp máy nói ra từng từ. Ánh mắt  thật sự toát lên vẻ chân thành là chưa từng nhìn thấy. Nhưng khi nghe xong, cô cứ vẫn lãnh đạm như vậy. Gạt tay của  Vũ Thần xuống, ánh mắt không mấy vui..



- Tiên sinh, những lời này tôi không có gan để nhận. Tôi là người đã có  chồng có con, việc như vậy lần sau đừng làm nữa. _ Vẻ mặt cô hiện lên vẻ bất mãn? Lạnh lùng gạt tay của anh xuống, nhìn anh không chút cảm tình. Chỉ duy một câu nói này, tâm can của Vũ Thần như bị dằn xé ra, như có ai dùng dao đâm.



" Cố Uyển Đình, tôi sai rồi. Tôi nói như vậy, em tin không? Ba năm qua không có em bên cạnh, tôi không hề vui vẻ.. Mất đi em, tôi cũng biết thế nào gọi là đau khổ rồi. Mười lăm năm qua tôi sai rất nhiều, em hận cũng được em đánh chết cũng được. Nhưng có thể nào cho tôi thêm một cơ hội có được không? "
" Cố Uyển Đình, tôi sai rồi. Tôi nói như vậy, em tin không? Ba năm qua không có em bên cạnh, tôi không hề vui vẻ.. Mất đi em, tôi cũng biết thế nào gọi là đau khổ rồi. Mười lăm năm qua tôi sai rất nhiều, em hận cũng được em đánh chết cũng được. Nhưng có thể nào cho tôi thêm một cơ hội có được không? "



Âu Dương Vũ Thần dùng hết cả sự can đảm của mình để nói ra, ánh mắt toát lên sự chân thành tột cùng. Nhưng cô, lại hoàn toàn không có một cảm xúc ?



Khóe miệng mỉm cười, nhưng lòng rất đau, Uyển Đình nói: " Cái hối hận  này của anh.. Có thể nào giúp con tôi sống lại được không? Nếu anh đã biết rằng anh sai, thì anh cũng nên nhớ rõ điều này, tôi không có tư cách xin lỗi tôi! "



- Nếu muốn xin lỗi, thì anh đi chết đi! Để xuống dưới tạ tội với nó. Còn  Uyển Đình tôi, mãi mãi cũng không tha thứ cho một kẻ độc ác lòng dạ thú tính thế này. _ Dừng lại một chút, cô cay nghiệt nói ra như vậy. Tiểu Dĩnh, hôm nay để con ủy khuất một chút. Người ở trước mặt này, hoàn toàn không xứng để mà làm ba ba của con đâu. Đáng phỉ nhổ.



Thời khắc nghe đến câu nói này, trong tim anh như vỡ vụn thành trăm mảnh rồi tan nát. Đúng vậy, mém chút đã lại quên rồi.. Đứa con đầu lòng của anh, lại là do chính anh hại chết nó. Tại sao lại cay đắng như vậy, tại sao lúc đó chỉ cứu mỗi người kia mà quên đi cô cùng với con chứ. Tội nghiệt này, anh cả đời cũng chưa thể xóa hết được. Anh dùng hai tính mạng để cứu một người khác.



Đôi chân anh run rẩy khụy gối xuống, cúi đầu trước mặt Uyển Đình. Nỗi mất mát đau đớn đó, anh làm sao xí xóa đi được, khóe mắt cảm thấy lại cay xè đi.




Vũ Thần thừa biết rằng, anh không có cách nào để chạm tới vết sẹo kia trong lòng của Uyển Đình, càng không có cái cách nào để giúp cô chữa lành. Sự đau đớn vẫn mãi kéo dài, hoàn toàn không thể phai nhòa, nó mãi vẫn luôn ở đấy!



Miệng anh không ngừng lẩm nhẩm ba chữ " anh sai rồi " trước mặt cô. Nhưng Uyển Đình không hề động lòng, trước mắt chỉ cảm thấy bức bối khó chịu. Có cách nào để người đàn ông này có  thể biến mất khỏi cuộc đời của cô không?



Nếu có thể, biến mất khỏi trí nhớ luôn cũng được mà. Một tay bế Tư Dĩnh, tay còn lại cô nâng khuôn mặt của anh  từ từ lên đối diện với mình. Cô dịu dàng, lướt nhẹ trên khuôn mặt tuấn tú này.



Khuôn mặt của người đàn ông, đã làm cô yêu đến chết đi sống lại, Uyển Đình nói: " Mười lăm năm qua yêu anh như một kẻ ngốc, như vậy đủ rồi. Những gì mà tôi đã nhận được, tôi dám hứa  với anh rằng anh chắc chắn sẽ nhận lại nó không chỉ một lần, mà là gấp đôi lên. "



Hóa ra, khi không còn yêu nữa, người ta có thể trở nên thâm độc nham hiểm như vậy. Không phải là gì cả, đơn giản, đau khổ quá nhiều rồi. Nếu chính bản thân không vùng dậy, mãi mãi sẽ chỉ ở trong đầm lầy dơ bẩn kia mà không có cơ hội thoát ra. Âu Dương Vũ Thần, tôi đau đủ rồi.. Bây giờ, chính là lúc Uyển Đình sẽ giành lại, và trả lại tất cả riêng cho anh. Tình yêu mười lăm năm? Đó là chuyện của quá khứ rồi, là dĩ vãng!



" Không phải là tôi không yêu em đâu. Nhưng tôi lại lầm tưởng rằng nó là thù hận, mà không phải tình yêu cao cả! "



" Mười lăm năm trôi đi như vậy chúng ta cũng mãi không thuộc về nhau, vẫn như vậy mà bỏ lỡ, rồi đánh mất nhau"