Hóa Ra Chúng Ta Vẫn Còn Yêu

Chương 65 : Hận đến hết cuộc đời

Ngày đăng: 13:27 30/04/20


Cố Uyển Đình đang vội nên chỉ vơ tạm áo khoác ở trên ghế khoác vào rồi đi...



Trong lòng cô thật sự rất xáo trộn cảm xúc dâng trào không nói được gì, nước mắt cứ thế mà rơi. Cô quẹt nước mắt..



Nhưng tại sao nó vẫn chảy nhiều hơn?



Tay lái cô không vững lắm nhưng ráng gồng lên để chạy nhanh nhất có thể để tới khu biệt thự của Cố Gia! Có ai nghe được tiếng lòng của cô hiện giờ không.



Tại sao?! Ai nói cho cô nghe tại sao ba mẹ của cô vẫn bình thường lại chết hả



Trời lúc này đột nhiên lại đổ cơn mưa.



Mưa rất to, sấm chớp cứ thế vang lên!



Từng đợt từng đợt khiến cô gái này  sợ sệt đến mức có hơi thu người lại! Trời lúc nãy vẫn còn xanh ngát thì giờ sang màu đen rồi. Ông trời, khóc thay cô à?



Uyển Đình run rẩy, cõi lòng như bị tan nát hết ra vì những chuyện đau lòng..



Làm ơn.. Làm ơn có ai nói tôi nghe đi.



Đây có phải là một trò đùa thôi không.



Khi Cố Uyển Đình tới nơi, hai tử thi đã được che lại bằng các tấm vải trắng! Ở xung quanh được rào lại là để tiện cho việc khám nghiệm hiện trường tại đây mà không có bất kì sự sơ suất nào hết.



Hai người mà chỉ mới hai tuần trước..



Cô vừa gọi là ba là mẹ bây giờ đã đi rồi sao? Nhìn cảnh tượng này, cô là không thể kiềm lòng lại được! Đôi chân giống như không có lực để đứng khụy xuống ngay nền gạch láng bóng.. Người trợ lí nghe tiếng động hòa với tiếng khóc thì xoay người lại, mới nhận ra là cô đến.



Vốn đang giải quyết một số thủ tục mà lại thấy cô đến, anh ta không thể  nhịn được mà chạy đến đỡ, Uyển Đình khóc đến thê lương bám víu vào người anh!
Vốn đang giải quyết một số thủ tục mà lại thấy cô đến, anh ta không thể  nhịn được mà chạy đến đỡ, Uyển Đình khóc đến thê lương bám víu vào người anh!



- Làm sao... làm sao ba mẹ tôi! _ Uyển Đình nắm chặt lấy bàn tay, cắn chặt cả môi trên để không phát ra tiếng khóc.



Nhưng không có gì có thể sánh nỗi với sự bi thương này. Ba mẹ là điểm dựa ở cuộc đời này của cô, mọi chuyện sao?



- Tiểu thư.. Tôi không rõ việc thế nào! Theo như lời của cô, tôi đến thăm  ông bà thì lại phát hiện! _ Anh trợ lí là thật sự cũng đau lòng không kém, anh  vẫn ở lại bên Cố Gia mà không cần lợi lộc?



- Tránh ra... _ Uyển Đình gạt tay người trợ lí ra, dùng sức lực của mình rồi lảo đảo đi tới chỗ ba mẹ mình. Cô liên  tục khóc nấc lên, hai chân khụy xuống rồi nhưng cả bàn tay cứ run run, cô muốn biết được lí do, tại sao mọi chuyện lại.



Cô từ từ mở tấm vải trắng ra, chạm tới người của mẹ mình mà lòng cứ  không khác gì bị xé nát ra thành từng mảnh.



- Ba mẹ.. Cơ thể hai người, tại sao! Tại sao lại lạnh như vậy. _ Môi của cô mấp máy liên tục khó nói không thành lời!



Cơ thể của ba mẹ đều lạnh ngắt, ở trên môi sớm đã chuyển qua là nhạt nhách rồi. Cô cúi gầm mặt xuống, hai tay đan chặt vào nhau cố kiềm nước mắt kia?.



Bên ngoài trời vẫn đang mưa sấm vẫn liên tục rầm rộ. Ở trong đây thì cả một bầu trời đau thương!! Cô còn chưa trả được hiếu cho ba mẹ... Cô là còn chưa hoàn thành được tròn phận làm con!!



Ông trời tạo hóa cho cô một cuộc đời.



Cuộc đời đầy màu đen là một màu đau thương! Người ta nói cánh cửa này đã đóng thì sẽ có cánh cửa khác mở ra đó không phải sao? Nhưng tại sao ông lại đóng hết mọi cánh cửa của cô thế này.



- Ba mẹ.. Đừng bỏ con, làm ơn... Đừng bỏ con ở lại. _ Uyển Đình gào thét lên!



- Cố tiểu thư, cô đừng quá đau lòng rồi ảnh hưởng đến sức khỏe. _ Vị cảnh sát tiến tới sát bên, vỗ nhẹ vai cô để an ủi.



- Ông nói cho tôi biết, họ làm sao chết! Ba mẹ tôi làm sao lại chết _ Uyển Đình cố gượng dậy vùng vẫy nắm chặt cả cà vạt của cảnh sát mà hỏi tới tấp? Người này đương nhiên hiểu cảm giác của cô nên vẫn giữ im lặng! Một lúc là mất cả ba mẹ như vậy, mấy ai mà không đau?




- Cô yên tâm, chúng tôi đã dựa trên rất nhiều các hiện vật tại hiện trường này và các dấu hiệu của hai thi thể đem cả đi làm xét nghiệm rồi.. Sớm sẽ có một câu trả lời thật nhất cho cô mong rằng cô phải giữ vững tinh thần của mình!.



Người cảnh sát nói xong rồi rời đi,  trợ lí lúc này mới chạy lại đỡ cơ thể cô trụ vững. Cuộc đời này thật bạc bẽo thế à?



Chợt ngay lúc này cả cơ thể cô trở  nên cứng đờ đi.. Cô đang nhớ ra một việc!



Lúc mẹ anh bị tai nạn phải vào viện, ở đó cô cùng anh xảy ra một trận cãi lớn tiếng, đôi bên không ai nhường ai cả..



Thì lúc đó, Vũ Thần đã nói một câu rất rõ: " Cô giết tôi? Cẩn thận một chút thì tốt hơn không người chết chính là  gia đình cô đó. " _ Không những thế, cô ta.



Lã Thư Di cũng từng hâm dọa cô y thế.



Ha! Nói đến đây cũng đủ để hiểu rồi là còn gì nữa? Hai người họ, một cặp  đôi đầy sự dơ bẩn, lòng ác độc hơn dã thú.



Họ thật sự đã xuống tay giết hại ba mẹ của cô. Không là họ thì không ai khác.



Bởi vì họ đã sớm đưa ra lời cảnh báo..



Nhưng chỉ do cô ngu ngốc không để ý.



Vậy mà vẫn có người mạnh miệng  nói sau khi li hôn tuyệt đối sẽ không  động đến Cố Gia nữa! Vũ Thần à, anh thật là bịp bợm đến mức tôi là phải khinh bỉ.



Diễn xuất sắc như vậy thật sự quá tốt!



Không đụng đến Cố Gia nữa! Nhưng..



Một tay sát hại hết ba mẹ của cô, tuyệt tình đến mức phải làm cho cô mất hết tất cả mọi thứ ở xung quanh. Thật là..



Lòng hận thù của cô như được đẩy lên tới cực điểm, Âu Dương Vũ Thần.... Lã Thư Di. Hai người cứ đợi đó cho tôi đi.



Tôi cũng đã từng nói chỉ cần anh đụng chạm đến Cố Gia một lần nào nữa! Thì tôi sẽ hận anh, hận đến hết cuộc đời!!



- -----------



[ Tác giả: @seunghyunttop ]