Hóa Ra Chúng Ta Vẫn Còn Yêu

Chương 90 : Cố uyển đình, tôi nhớ em đến phát điên mất 2

Ngày đăng: 13:28 30/04/20


Ngay cả sân vườn, cũng là nơi anh vốn đã bắt cô quỳ dưới đó ngay mưa, dùng dây nịch bằng da mà cô đánh cô, hành hạ cô đến như vậy, cô vẫn yêu anh sao chứ? Tất cả là do anh ngu ngốc quá đi.



Đối với Uyển Đình, có lẽ nơi đây là đối với cô chính xác quá khủng khiếp quá kinh khủng rồi. Kết hôn với nhau mấy năm đâu, chỉ vỏn vẹn hai năm, cô đều cố gắng thể hiện mình là một cô vợ tốt đối với anh. Ít nhiều cũng khiến nguôi ngoai đi mối hận trong lòng, nhưng do anh ngu ngốc, không chịu thừa nhận.. là bản thân mình từ lâu đã yêu cô rồi!



Tất cả những điều cô làm cho anh đều được anh đáp trả lại bằng những  trận đòn đau đớn, những cái tát mạnh  bạo khiến môi tứa cả máu ra, tất cả những điều cô làm cho anh thì anh chưa  bao giờ nhìn ngó tới, thậm chí còn làm lơ?



Bởi vì anh ít khi về nhà, căn bản là chỉ nhìn thấy bóng dáng của cô cũng thấy chán ghét rồi, còn bây giờ thì khác rồi.



Chỉ ao ước nhìn thấy cô thôi cũng  quả thật quá xa vời quá viễn vong với anh.



Căn nhà lạnh lẽo đến đáng sợ, ở  trong bóng tối như vậy, một mình cầm rượu uống hết chai này đến chai khác. Nằm dài ra sàn nhà như vậy, mặc dù là sỉn!



Nhưng trong đầu anh vẫn không dừng nghĩ về cô. Tựa như một người vô hồn mà nằm đó, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.



" Lúc trước tôi có thể mạnh miệng  mà nói rằng bản thân mình rất mạnh mẽ. Nhưng kể từ ngày mất em, điều đó đối với tôi chẳng còn nghĩa lý gì nữa rồi. "
" Lúc trước tôi có thể mạnh miệng  mà nói rằng bản thân mình rất mạnh mẽ. Nhưng kể từ ngày mất em, điều đó đối với tôi chẳng còn nghĩa lý gì nữa rồi. "



Nếu có thể đánh đổi mọi thứ để em có thể trở về, tôi cũng đều cam lòng chịu.



Không có em tôi cũng không còn gì cả.



Tôi nhớ từng món ăn mà em làm,  nhớ từng ly coffee mà em pha mỗi sáng  để tôi uống. Vì muốn tôi ít uống rượu  lại, em luôn làm nước trái cây để trong tủ.



Nhớ đến dáng vẻ của em mỗi khi được tôi quan tâm một thứ gì đó rất nhỏ mà cũng đủ làm em cười híp cả mắt vào...



Mười hai năm thanh xuân của em đều dành cho tôi, còn tôi lại coi nó như trò đùa, có phải là tôi đáng chết không hả.



Tất cả mọi dáng vẻ của em, tôi đều thu hết vào trong mắt, nó khắc sâu vào tới tận sau trong tâm trí của tôi! Cố Uyển Đình, em là nhu nhược yêu tôi, còn tôi lại cứng miệng không chịu thừa nhận.




Tôi muốn được ở cạnh bên em, bù đắp lại cho em mọi thứ mà tôi đã nợ? Vốn dĩ em không có lỗi gì trong chuyện đó, nhưng tôi lại bắt em phải chịu đủ  thứ đớn đau. Đến cả việc đứa con em là ra sức bảo vệ cũng vì tôi ngu ngốc mà đã không có cơ hội được nhìn thấy chúng ta. Trong tình yêu này, tôi là kẻ tội đồ!



" Nếu như tôi kịp thừa nhận là tôi  yêu em, có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn nhiều..! "



" Lúc trước có em thật tốt biết bao, mà tôi lại không trân trọng. Bây giờ không còn em nữa, tất cả đều thật tệ hại mà."



" Cách em chọn để từ bỏ chính là  chết đi! Em có biết rằng nó dằn vặt tôi như thế nào không? Uyển Đình, tôi nhớ.. "



" Mất đi em chính là điều tàn nhẫn mà tôi phải đón nhận sau tất cả lỗi lầm đã gây ra.



" Chắc chắn anh sẽ phải hối hận. " _ Ừ, em nói đúng, tôi hối hận rồi. Tận cùng của sự đau khổ đối với tôi chính là em rời đi, không còn bên cạnh tôi nữa rồi.



" Cố Uyển Đình, tôi nhớ em đến phát điên mất. "



- ----------



[ Tác giả: @seunghyunttop ]