Hoa Tử Đằng Nở Đầy Trên Hàng Rào
Chương 12 :
Ngày đăng: 07:27 19/04/20
Mẹ thường ôm Hựu Huyên vào lòng và nói: “Con gái à, trông con cười rất đáng yêu, hệt như táo đỏ, con phải thường cười với ba, nếu không thì hãy nói rằng con yêu ba nhiều lắm nhé.”
Lúc đó Hựu Huyên cũng chỉ mới 6 tuổi, nên cũng chỉ im lặng lắng nghe, trái lại, cô nhu thuận nghe lời. Nhưng khi đó cô đã biết rằng, cuộc sống không có gì vui vẻ.
Bởi vậy, cho dù cô biết bản thân cười rộ lên giống táo hồng, cũng không muốn cười, phần lớn thời gian, mày cô là mặt nhăn, giống y hệt một mẹ cụ non, không còn là đứa nhóc 6 tuổi ngây thơ trong sáng nữa.
Có lẽ do hoàn cảnh gia đình tạo nên tính cách quái dị của cô, bởi vì cô sinh ra trong một gia đình quái dị.
Ông mẹ ngoại cô tất nhiên là người giàu có nhất thành phố, sau khi qua đời đã đem hết tài sản cho con gái duy nhất, con gái được gả cho người giàu có không kém gì, cuộc sống đầy đủ làm cho người ta ghen đỏ mắt.
Ba mẹ Hựu Huyên là đôi thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên.
Lẽ ra, tình cảm hai người làm nền tảng, chắc là kinh doanh tạo nên một đoạn nhân duyên hoàn mỹ, đáng tiếc, cuộc hôn nhân đó đã biến đổi quan hệ hai người.
Kết hôn được nửa năm, ba Hựu Huyên ngoại tình.
Ông ấy đối với vợ mà nói, ông rất nghiêm túc, chưa từng nghĩ sẽ yêu người phụ nữ khác, ông có lỗi khi lấy bà, phụ bà, hy vọng được mẹ tác thành.
Đáng tiếc, mẹ Hựu Huyên cũng rất thật lòng, mẹ không nghĩ tới bản thân lại bị chồng ruồng bỏ, mẹ không muốn ly hôn, cố ý giữ ông ấy bên người. Huống chi, lúc ấy mẹ đang mang thai, mẹ nghĩ sinh mệnh bé bỏng sẽ cứu vãn lại hôn nhân của mình.
Hai người cố chấp làm cho tình huống lâm vào cục diện bế tắc, ba Hựu Huyên dùng hành động để chứng minh, đời này, ông chỉ yêu Lâm Tĩnh Phân. Ông không để ý đến cha mẹ phản đối , không để ý người vợ đang mang thai bất lực khóc, tự rời khỏi nhà, đi đến căn nhà có người yêu.
Ông nói nếu thái độ ông cứ lấp lửng thì sẽ làm mẹ Hựu Huyên hy vọng càng nhiều.
Ông và Lâm Tĩnh Phân ở chung với nhau, không bao lâu, họ sinh ra một đứa con gái, nó theo họ mẹ, tên là Lâm Hựu Đình, chỉ kém Hựu Huyên nửa tuổi.
Thỉnh thoảng, ba Hựu Huyên về gặp Hựu Huyên, cơ hội không nhiều lắm, nhưng mẹ Hựu Huyên nắm chắc cơ hội mỗi lần người chồng trở về, vì ông nấu ăn, vì ông ăn mặc đẹp, vì ông mà tìm tiếng nói chung, vì ông mà xây dựng cuộc sống gia đình hạnh phúc dù giả tạo.
Mẹ luôn tự lừa gạt mình, ảo tưởng ông chồng rời nhà là đi kiếm tiền, loại ảo tưởng này không mạnh mẽ, lại làm cho cô quên đi cảm giác đố kỵ và đau khổ. Mẹ hy vọng chồng mẹ lạc đường biết quay lại, trở về với gia đình, đáng tiếc, mỗi lần như thế … đều làm cho mẹ thấy thất vọng.
Mẹ thường ôm Hựu Huyên vào lòng, ngữ điệu ngọt ngào nói: “Hựu Huyên à,”
Đó là câu chuyện cũ mà Hựu Huyên đã được nghe rất nhiều lần, nhiều đến nỗi không cần suy nghĩ cũng có thể dễ dàng kể lại được.
Lúc chưa đi làm ở công ty của ông nội, ba vẫn còn thích mẹ cô.
Bọn họ cùng học chung từ nhỏ rồi cùng vào đại học, đến sau lại cùng đi du học, cùng bước chân ra đời đi làm kiếm tiền, cứ như vậy, hai người kết hôn. Bọn họ trao lời thề cùng dắt tay nhau, chăm sóc nhau qua cả cuộc đời…
Nhưng về sau, ông gặp ông Lâm- “cánh tay phải” của ông nội, lại qua ông Lâm biết Lâm Tĩnh Phân, đứa con gái thích múa ba-lê của ông ấy, thế là ba cô thay lòng đổi dạ, chuyện xảy ra cứ như sét đánh ngang tai.
Qua chuyện của ba mình, Hựu Huyên nhận ra tình yêu là thứ cực kỳ xấu xa: không gì có thể bảo đảm nó sẽ xảy ra với ai, xảy ra như thế nào, nó thay đổi thất thường- buổi sáng hai người còn yêu nhau nhưng tối đến có thể đã thành kẻ thù- hơn nữa nó rất ích kỷ và làm người khác bị tổn thương.
Ba cô không ngừng thúc giục mẹ ly hôn nhưng mẹ luôn lảng tránh, tiếp tục vờ như còn đang sống trong cuộc hôn nhân hạnh phúc. Ông mẹ nội của cô cũng bênh vực bà, tình nguyện giữ nàng dâu cũng không nhận thằng con bất hiếu bị bồ nhí mê choáng váng, họ lựa chọn sống cùng con dâu mà không chịu chuyển sang ở với ba cô.
Sau khi ông nội qua đời, mẹ cô mềm lòng đón nhận Lâm Tĩnh Phân, chuyển ra sống với con trai. Đến khi mẹ cô mất, Lâm Tĩnh Phân lại lấy danh nghĩa con dâu tham gia đám tang, điều này khiến mẹ Hựu Huyên rất đau lòng.
Mẹ Hựu Huyên tên là Trình Hinh Nghi, là cô giáo dạy vẽ ở 1 trường tiểu học gần nhà. Mẹ vẽ rất đẹp, thậm chí hoàn toàn có thể mở triển lãm tranh cá nhân, rất nhiều học sinh ước ao được mẹ chỉ dạy nhưng Trình Hinh Nghi không nhận, bởi vì mẹ muốn dành thật nhiều thời gian cho chồng, cho con.
Mỗi lần chồng về nhà, mẹ đều xin phép nghỉ hai ngày để quét dọn nhà cửa cho thật sạch sẽ, nấu cả bàn đầy các món ăn ngon và trang điểm cho con gái thành 1 cô công chúa nhỏ.
Mẹ không ngừng lặp đi lặp lại với cô con gái không thích cười của mình rằng: “Hựu Huyên, con có biết con cười lên rất đẹp không? Con phải cười thật nhiều với ba con và nói con rất yêu, rất rất yêu ba, biết không?”.
Hựu Huyên là cô con gái rất nghe lời, thế nên mỗi lần ông về nhà, tuy không thích cười nhưng cô vẫn bắt buộc chính mình treo nụ cười trên mặt mọi lúc mọi nơi.
Năm trước, mẹ cô ngã bệnh, mẹ nghỉ dạy ở nhà với con. Hựu Huyên nhõng nhẽo với mẹ muốn học vẽ nhưng mẹ nói:“Hựu Huyên à, ba con không thích những người yêu vẽ tranh, ba ưa những cô gái hay nhảy múa, con hãy học múa cho thật giỏi, giỏi đến mức làm cho ông ấy yêu con thật nhiều, nhé?”
Nhưng cô ghét nhảy múa!
Xoạt chân rất đau, mỗi lần lên lớp học múa xong, xương cốt cả người cô như muốn gãy nát… nhưng để làm mẹ vui, dù có đau cô cũng chịu.
Cô ghét khiêu vũ nhưng người khác tập múa 1 giờ, cô cắn răng tập suốt mấy tiếng. Cô giáo dạy múa nói cô là thiên tài, trước sau gì cũng đến với vũ đạo nhưng Hựu Huyên cũng không nói gì. Cô biết rất rõ nếu không vì làm ba mẹ vui vẻ thì cô không bao giờ bước chân lên sàn nhảy.
Tháng trước, cô đoạt cúp quán quân trong cuộc thi khiêu vũ cho thiếu nhi. Khi cô khoe cúp với ba mình, ông rất vui. Ông ôm lấy cô, bế cô quay suốt 3 vòng, khi đó, cô biết mẹ đang cười thật tươi. Từ ngày đó, cô thầm thề với lòng rằng phải làm người múa giỏi nhất để mẹ luôn vui vẻ.
Hôm qua, ba cô gọi đến bảo sẽ về nhà.
Mẹ cô yếu lắm rồi nhưng mẹ vẫn cố chống, vừa nôn vừa quét dọn trong nhà. Mẹ làm mấy món ăn ngon, trang điểm cho Hựu Huyên thành công chúa rồi ngồi trong phòng khách chờ ba cô đến… Chờ mãi chờ mãi, hai mẹ con chờ từ 6 giờ đến tận nửa đêm, chờ đến khi mẹ cô té xỉu bên cửa, nhưng- ba cô không đến.
Sáng nay, mẹ cô bắt đầu phát sốt, mẹ cố lắm mới vào được phòng ngủ. Hựu Huyên thật ngoan, cô đổ hết đồ ăn vào thùng nước vo gạo, vắt giẻ lau bàn ghế.
Lúc chuông cửa vang lên thì Hựu Huyên đang cầm giẻ lau bàn, bộ váy trắng lấm lem vết bẩn. Cô nhảy xuống ghế, chạy vội ra mở cửa- ngay khi thấy ông, đôi lông mày nhíu chặt của cô lập tức giãn ra, cô tươi cười “Ba về rồi ạ? Hựu Huyên rất nhớ ba, rất yêu ba đó.”
Phương Nghị Đạt khom người xoa đầu cô, khẽ nói: “Ba cũng rất nhớ Hựu Huyên, rất yêu Hựu Huyên.”
“Tuần sau cô giáo sẽ dẫn con đi thi đấu, con sẽ đem giải quán quân về tặng ba.”
“Thật à? Hựu Huyên nhà chúng ta sắp thành nghệ sĩ múa rồi, con thích không?”
“Ba thích không?”
“Đương nhiên là thích rồi, Hựu Huyên nhảy múa trên sân khấu chắc chắn còn đẹp hơn nàng tiên cơ mà.”
“Vâng, ba thích thì Hựu Huyên cũng thích, Hựu Huyên nhất định phải biến thành nghệ sĩ múa thật thật giỏi.” Dù rất ghét nhảy múa nhưng vì ba, vì mẹ, cô quyết tâm.
“Được, đến lúc đó ba sẽ nói với tất cả mọi người rằng: Nhìn cô bé xinh đẹp nhất kia kìa! Cô bé ấy chính là con gái tôi đó.”
Hựu Huyên cười đến ngọt ngào, hệt như quả táo chín mọng làm người ta thèm nhỏ dãi. “Vậy ba phải tặng con 1 bó hoa thật to thật to, ba nhé?”
“Chuyện nhỏ! Đúng rồi, mẹ con đâu?”
“Mẹ vào phòng nghỉ rồi ạ.”
Nếu chú Lô đã nói thế- cô nghe! Gật đầu, Hựu Huyên ngoan ngoãn theo Lệ Bình.
Phòng cô rất lớn, cả phòng đều là màu hồng. Giường, rèm cửa sổ, thảm, sô pha, bàn học…… Đều là kiểu mấy cô bé thích- nhưng cô không thích, đối với Hựu Huyên, nơi này là chỗ ở của kẻ thù và cô là con tin bị người xấu bắt cóc.
Lệ Bình muốn cầm giúp di ảnh mẹ cô nhưng Hựu Huyên tránh đi. Anh cười cười, hơi khom người nói với cô: “Yên tâm, không phải anh muốn cướp mẹ em đâu. Anh chỉ muốn giúp em thôi.” Sau đó lại đặt tay lên vai cô, đẩy nhẹ cô đến cạnh tủ: “Để mẹ em ở đây được không?” Ngăn tủ hơi cao, cô với không đến nhưng là nơi thích hợp để đặt ảnh. Suy nghĩ ba giây, cô đưa ảnh cho Lệ Bình để anh chàng đặt lên đó.
Anh đặt ảnh cho ngay giữa tủ rồi phủi phủi tay: “Được rồi, mai mốt em muốn thấy mẹ lúc nào cũng được.”
Anh quay sang cười với cô- rõ ràng là cửa sổ đang đóng, máy sưởi đang chạy, nhưng cô lại thấy có ngọn gió xuân thổi phớt qua đôi má, âm ấm, dễ chịu- nụ cười của anh như có phép mầu nào đó mà cô không biết. Anh không đợi hỏi ý Hựu Huyên đã kéo cô ngồi xuống sô pha- anh chàng ngồi giữa, Hựu Đình, Hựu Huyên ngồi hai bên.
“Hựu Huyên à, mai mốt em sẽ còn gặp anh khá thường xuyên, vì anh ở căn kế bên nhà mấy đứa. Đến lúc em lên tiểu học thì anh sẽ chuyển sang học ở trường gần đây.” Cách anh nói chuyện rất giống người lớn.
“Lệ Bình ca ca sẽ bảo vệ tụi em đúng không?” Hựu Đình ôm lấy tay anh, mặt kề mặt.
“Đúng, nếu có người khi dễ tụi em thì cứ đến méc anh, anh sẽ thay mấy đứa giải quyết nó.” Anh chàng vỗ vỗ ngực.
“Chị ơi, Lệ Bình ca ca giỏi lắm cơ, lần nào thi cũng được một trăm điểm, mẹ bảo nếu em cũng giỏi như ảnh thì sẽ dẫn em đi Disneyland ở Mĩ chơi đó.”
Hừ! Lại là Disneyland, Hựu Huyên hừ lạnh một tiếng, nó khiến cô nhớ lại chuyến đi vui vẻ trong giấc mơ ngày mẹ mất, cô ghét Disneyland.
“Tao không phải chị mày.” Cô trừng mắt, lạnh giọng.
“Kìa chị……” Hựu Đình nhăn mặt uất ức: “Ba mẹ nói chị là chị em, còn dặn em phải nghe lời chị mà.”
“Không cần, mày cách xa tao ra là được.” Nói xong, cô xụ mặt rời đi sô pha, đến cạnh tủ, soạn đồ trong va-li ra, đem thứ này thứ nọ cất vào ngăn tủ.
Hựu Đình quay sang Lệ Bình, chu chu môi, cô là công chúa của ba mẹ mà, chẳng ai nói chuyện với cô như vậy, chị ấy hung dữ thật, cô không thích chị ấy.
Lệ Bình vỗ vỗ đầu cô: “Hựu Đình ngoan, em về phòng vẽ trước đi, lát nữa anh qua.”
“Dạ.” Trước khi Hựu Đình xoay người đi, cô nàng làm mặt khỉ sau lưng Hựu Huyên.
Lệ Bình cười bất đắc dĩ, chạy đến gần Hựu Huyên, dịu dàng hỏi: “Em còn định giận đến bao giờ?”
Cô tức giận thì mắc mớ gì anh ta? Cô xụ mặt, chanh chua nói: “Tôi tức giận còn cần anh cho phép sao?”
Anh vòng đến trước mặt Hựu Huyên ngắm nghía gương mặt cô. Lạ thật- anh cứ thích nhìn cô mãi thôi, nhất là lúc cô giận dỗi: đôi mắt trợn to như sư tử phát hiện con mồi- càng xem càng thấy vui, càng lúc càng thích nói chuyện với cô- tuy cô mới bằng tuổi Hựu Đình nhưng nói chuyện lại hệt như người lớn- chắc chắn cô còn thú vị hơn Hựu Đình nhiều. Lệ Bình không có anh chị em gì cả nên anh rất thích có thêm một đứa em gái khác ngoài Hựu Đình, đặc biệt là khi cô em gái đó lại thú vị đến thế.
“Không cần, ai chẳng có quyền giận? Chẳng qua nếu giận lây người khác thì không tốt, huống chi Hựu Đình không làm gì xấu, em giận em ấy là sai rồi.” Anh khom người để nhìn thẳng vào mắt cô.
“Tôi giận ai là chuyện của tôi, anh không có quyền quản này quản nọ.” Cô cãi.
“Đúng, em giận ai là chuyện của em- nhưng giận Hựu Đình thì anh không thể khoanh tay ngồi nhìn được.” Dù gì cũng là chị em, nên “chị ngã em nâng” mới đúng.
“Vì sao?”
“Vì em ấy là em gái anh, cũng là em gái em.”
“Tôi đã nói rồi, nó không phải em gái tôi.” Hựu Huyên quay lưng về phía anh- cô thống hận những gì anh nói- Phương Hựu Đình không phải em cô mà là kẻ thù, là người xấu, là đứa cướp đi hạnh phúc của cô và mẹ.
“Dù em có muốn cũng không phủ nhận em ấy là em ruột của em được, đó là sự thật không thể thay đổi.”
Cô giận run, nhịp thở dồn dập, nóng hổi, đưa tay đẩy anh ta ra khỏi phòng.
“Anh đi ra.”
“Không, anh thích ở trong này.”
“Nhưng tôi không thích.”
“Em không thích rất nhiều thứ, thêm chuyện này cũng chả sao.”
“Tôi đếm tới 3, anh cút ra ngoài cho tôi.” Cô hết đẩy lại kéo tay anh ta ra, cố tống anh ta ra cửa. Nhưng anh chàng rất cao lớn, Hựu Huyên kéo mãi cũng không xê dịch mảy may chàng khổng lồ 13 tuổi, kéo nửa ngày anh ta vẫn đứng lì tại chỗ, tức nhất là anh ta bắt chước cả ông thần đèn trong Aladin- hai tay khoanh trước ngực, cười tủm tỉm nhìn xuống cô, vẻ mặt của anh làm cô cảm thấy mình chính là người đần độn.
“Đi ra ngoài.” Cô mở cửa, ngón tay chỉ ra ngoài.
Anh cười tủm tỉm lắc đầu, sau đó rất dịu dàng, nói từng chữ, từng chữ một: “Anh- không- muốn.”
“Đi ra ngoài, nếu không thì tôi sẽ cho anh biết tay.”
Biết tay? Chà, con bé này còn muốn hăm dọa mình đây mà!
Trước giờ vẫn nổi tiếng là một thần đồng nên chưa ai dám hăm dọa anh cả- rất thú vị, cô em gái này rất không làm anh thất vọng. Anh ngồi xổm xuống để cô nhìn thẳng vào mắt anh, nghĩ thầm rằng: bé xíu xiu thế kia không biết làm sao cho anh biết tay nhỉ, anh đang rất tò mò đó.
“Cứ tự nhiên, mau cho anh biết tay đi.” Trong mắt anh hiện lên sự chờ mong.
Khiêu khích! Hựu Huyên còn chưa biết định nghĩa hai chữ này nhưng cô biết rõ thái độ của anh ta- biết rõ cô không muốn đánh anh ta nhưng anh cứ chìa mặt ra ý bảo: Đánh đi, mau đánh anh đi. Nếu lúc này cô còn không ra tay thì quá làm người ta khinh thường rồi, mà làm người thì không thể để bị khinh thường.
Vì không muốn bị khinh thường, Hựu Huyên nhướng mày, đảo mắt nhìn quanh phòng. Ánh mắt cô dừng ở cái bể cá trên đầu tủ kiếng- cái bể rất lớn nhưng chỉ chứa chút nước và một con cá duy nhất, hai nhánh bèo- cô đến cạnh tủ, phát huy sức mạnh của “nữ siêu nhân”, ôm bể cá, chậm chạp đến trước mặt anh chàng, đôi mắt trợn trừng như muốn hăm dọa anh.
Anh chỉ chỉ bể cá, cười thật “rạng rỡ”: “Em muốn dùng thứ này cho anh biết tay hả? Không phải chứ?”
“Tôi sẽ.” Cô gật đầu rất kiên quyết và nâng cái bể lên cao.
“Em sẽ không.” Lệ Bình biết cô rất thông minh, anh nghĩ cô sẽ không không biết ném bể kiếng vào người khác thì phải đến phòng cấp cứu gặp bác sĩ đâu…
“Tôi thật sự sẽ làm thế.” Cô cười đến đáng sợ.
“Em sẽ không.” Anh rất tự tin vào phán đoán của mình. Đáng tiếc, anh nghĩ sai rồi- đúng là cô sẽ không ném bể vào người anh nhưng giội nước lên đầu anh thì hoàn toàn có thể- thế là nước đổ ào ào xuống người anh mà chú cá nhỏ đo đỏ vô tội kia thì đớp đớp không khí kêu cứu trên mũi anh chàng- chắc chắn cô giáo quên dạy cô phải quý trọng sự sống của các sinh vật bé nhỏ rồi.