Hoạn Dưỡng Thạch Đầu Đích Tiểu Hồ Ly

Chương 5 :

Ngày đăng: 18:28 19/04/20


Hồ Ly xuống hạ giới, cả ngày đều không ăn không uống, mỗi ngày đều nằm trong căn phòng nhỏ của mình, cái gì cũng không làm. Nhớ đến Vị Miên của hắn, nhớ hắn vì Vị Miên niệm kinh, vì Vị Miên hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, nhớ tới Vị Miên chỉ là một hòn đá, còn là một hòn đá công.



Lại cảm thấy không cam lòng, nghĩ thầm Vị Miên của hắn rõ ràng còn có thể phát sáng. Nhưng lại nghĩ, hòn đá trên trời, có thể phát sáng, cũng là bình thường, chung quy vẫn chỉ là một hòn đá?! Hắn càng nghĩ, trong lòng lại càng khổ, quả thật muốn chết để quên đi.



Chuyện kể rằng, từ lúc Hồ Ly bày kết giới chung quanh, hồ ly trong ngọn núi liền không bao giờ … đến gần hàn xá của Hồ Ly nữa. Hồ Ly sợ Vị Miên cô đơn. Liền nuôi mấy con chim hoàng oanh, cả ngày líu ríu, ngược lại cũng rất náo nhiệt.



Số năm chúng nó làm bạn với Vị Miên cũng không nhiều, nhưng mà trùng hợp lúc Vị Miên hóa thành hình người, đi tới trước hàn xá Hồ Ly. Trước đây cả ngày thấy Hồ Ly cùng vị miên ở phía trước cửa sổ, chíp chíp chíp chíp, nhưng hôm nay đã một tháng, chỉ thấy Hồ Ly, không gặp Vị Miên, liền cảm thấy khó hiểu.



Nhưng thấy một tháng này Hồ Ly cả ngày đều đây một tháng cả ngày lẩm bẩm, linh hồn nhỏ bé không ở trên người, muốn hỏi, cũng không có cơ hội.



Ngày hôm đó, chúng nó đột nhiên thấy có một đám mây kì lạ bay tới, phía trên đám mây, có một ông lão tóc trắng. Thần sắc ông lão kia có chút kỳ quái, xuống khỏi đám mây liền bay thẳng đến hàn xá của Hồ Ly.



“Bát Bát, đó là thần tiên.”



“Đó không phải là thần tiên, đó là ông lão.”



“Ông lão sẽ không đứng ở trên đám mây đâu, đó là thần tiên, thần tiên tìm đến Hồ Ly rồi!”



“Ta cũng muốn nhìn thần tiên, ta cũng muốn nhìn thần tiên.”



“Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, chúng ta đi vào trong phòng Hồ Ly xem thần tiên.”.



Hai con chim hoàng oanh ríu rít bay đến hàn xá Hồ Ly, đứng ở phía trước cửa sổ, đầu nhỏ tựa vào nhau, hưng phấn nhìn thần tiên bên trong.



Thái Bạch kim tinh vội vội vàng vàng vọt vào căn phòng của Hồ Ly. Vừa vào cửa liền hỏi: “Ta nói tiểu hồ ly, hòn đá kia của ngươi đâu?”



Thực sự là na hồ bất khai đề na hồ. Vốn dĩ Hồ Ly cũng đang buồn rầu, vừa nghe đến viên đá kia, liền muốn thổ huyết.”Ném!” Ngày ấy hắn ném hòn đá, bọn họ không phải đều nhìn thấy sao. (Na hồ bất khai đề na hồ là thành ngữ ý chỉ: “Nếu một ấm nước không sôi, nó sẽ không tạo ra bất kì âm thanh nào.” Đó ý là ấm bị hỏng. Nếu một người cố ý chọn ấm như thế, thì có nghĩa người đó cố ý công khai điểm yếu hay bí mật của một người nào đó.”)




Mà giờ khắc này, Thái Bạch kim tinh cũng cỡi mây, vội vã chạy tới, thấy tình cảnh trước mắt liền la lớn: “Tìm được rồi! Cuối cùng cũng tìm được!”.



Hồ Ly lại kinh ngạc mà nhìn Vị Miên trước mặt, hoàn toàn không quan tâm đến Thái Bạch kim tinh bên cạnh, hắn nghĩ hai mắt của mình như bị hút vào, đột nhiên nhớ tới những gì mình đã nói, lão bà của hắn, tất nhiên còn dễ nhìn hơn Hằng Nga trên cung trăng.



Hắn bắt lấy tay áo Vị Miên, si ngốc nói: Ta sai rồi, ta không nên ném ngươi xuống hạ giới. Từ nay về sau, ta nguyện giống như trước, mỗi ngày tụng kinh niệm phật cho ngươi, mỗi ngày ở bên cạnh ngươi, làm mọi thứ, chỉ mong tha thứ, cùng ta trở về.”



Vị Miên có chút khó hiểu nhìn hồ ly trước mặt, hình như hoàn toàn không rõ hắn nói cái gì.



Hắn đã không nhận ra Hồ Ly. Hắn muốn tránh ra, hắn muốn vung tay áo rời đi, cuối cùng, đảo tay. Nắm chặt tay Hồ Ly, không nói được lời nào.



Vĩ thanh



Mấy tháng sau đó



Cửa Nam thiên môn, có một tiểu lâu. Hồ Ly đang cầm kinh thư, lúc đọc xong một cố sự, hỏi người đối diện.”Lão bà, bọn họ nói cây bồ đề Thích Ca Mâu Ni thiền định, kiếp trước là một nữ tử thương hắn, ngươi nói, là thật sao?”.



Vị Miên ngồi ở bên cạnh Hồ Ly, bất đắc dĩ nở nụ cười. Hắn cũng không phải Thích Ca Mâu Ni, làm sao hắn biết được?



Hồ Ly cầm tay của Vị Miên, đôi mắt long lanh cười nói: ” Nếu là vì ngươi, dù vì ngươi si, vì ngươi cuồng, vì ngươi biến thành một cây bồ đề, ta cũng nguyện ý. Ngươi có biết không?”



Vị Miên vẫn mỉm cười như trước. Ngươi không nói, làm sao ta biết? Nhưng tay vẫn không có buông tay Hồ Ly ra, ngược lại là nắm càng thêm chặc.



Chúc: người có tình trong thiên hạ sẽ thành thân thuộc



Toàn văn hoàn