Hoàn Khố Tử Đệ Giá Đáo (Con Nhà Giàu Đến)
Chương 30 : Công bằng
Ngày đăng: 17:26 18/04/20
Mặc Ngôn nhìn thấy thiếu gia nhà mình đứng chờ tại cửa phòng thiếu phu nhân liền hô “Thiếu gia”
“Nha, là Tiểu Mặc a”
“Thiếu gia, ngươi sao lại không vào, đứng ở cửa làm gì?”
“Ta không phải là đang đợi cọp cái thay quần áo sao, đổi lại y phục thật lâu như vậy” Tấn Dương ngoài miệng oán hận Thẩm Uyển mặc quần áo quá chậm nhưng vẻ mặt thì không có chút nào tức giận, ngược lại có chút vui vẻ
“Thiếu gia là cùng thiếu phu nhân đi ra ngoài sao?”
“Ta sợ nàng trong phòng nhiều sẽ buồn bực, dự định mang nàng ra ngoài tản bộ một chút”
“Kia Mặc Ngôn cũng đi” nhớ tới lần trước để cho thiếu gia một mình lên núi thiếu chút nữa đã gặp chuyện không may, Mặc Ngôn liền tự trách, không thể để cho thiếu gia lần nữa xảy ra chuyện gì.
“Không cần, chúng ta chỉ đi tản bộ trên đường, sẽ không xảy ra chuyện gì a” Tấn Dương biết rõ Mặc Ngôn lo lắng an nguy cho mình
“Không được, sứ mạng của Mặc Ngôn là bảo vệ thiếu gia, không thể để cho thiếu gia xảy ra bất cứ nguy hiểm gì” Mặc Ngôn kiên trì nói
Tấn Dương biết rõ tính tình quật cường của Mặc Ngôn “Vậy cũng tốt”
“Đa tạ thiếu gia, thiếu gia yên tâm, Mặc Ngôn sẽ ở chỗ tối âm thầm bảo vệ thiếu gia, sẽ không quấy rầy ngươi cùng thiếu phu nhân”
“.........” những lời này của ngươi.....thật làm cho người khác hiểu lầm a
Chi----- Thẩm Uyển thay xiêm y xong đi ra ngoài....
Ba nghìn tóc đen được buộc lên bằng sợi mây đơn giản, không có bất kỳ trang sức nào, nàng mặt một bộ bạch y thêu mẫu đơn hồng phấn. Rất hào phóng đơn giản mộc mạc....
Tấn Dương khẽ nhíu mày, mặc dù nói hiện tại đã là mùa xuân nhưng hơi thở mùa đông vẫn còn chưa đi xa lưu lại hơi lạnh. Huống chi Thẩm Uyển vẫn còn phong hàn, dễ dàng bị lạnh, xiêm y như vậy có chút không ấm đây “Ngươi mặc xiêm y như vậy có phải thiếu không?”
Thẩm Uyển cúi đầu nhìn nhìn y phục, chính mình mặc thiếu sao? Xiêm y này không phải hợp với khí trời thế này sao
“Ngươi nhanh đi vào mặc thêm một kiện quần áo đi a” Tấn Dương thúc giục
“Nhưng là....”
“Nhưng cái gì nha, thân thể ngươi còn yếu như vậy lại mặc ít quần áo vạn nhất cảm mạo thì làm sao bây giờ, nhanh đi thêm một món” Tấn Dương thuận tay đẩy Thẩm Uyển vào gian phòng, sau đó tiện tay đóng cửa lại.
“Đại lão gia, đến đây đi!” đại thẩm hào sảng hô
“Ngươi...hừ....chúng ta đi” cuối cùng Vương viên ngoại rốt cục không nhịn được, lôi kéo nữ nhi của mình chạy như gặp phải ôn thần
“Ha ha ha” Tấn Dương cất tiếng cười to
“Đừng cười” lúc này Thẩm Uyển cũng đang nhịn cười, mặc dù không đồng ý cách giải quyết của Tấn Dương nhưng coi như thành công
“Ngươi nhìn xem lão già kia, tuổi già vẫn cố giữ khí tiết a, ha ha ha”
“Hai vị ân công, thật sự cám ơn các ngươi” đại thẩm cùng nhi tử khom lưng cảm tạ Tấn Dương cùng Thẩm Uyển
“Đại thẩm, đừng khách khí như vậy” Thẩm Uyển vội vàng đỡ đại thẩm dậy
“Không cần khách khí a, ta không dám tranh công, kia cũng là công lao của ngươi a đại thẩm” Tấn Dương ôm bụng vừa cười vừa nói
“Không, không, nếu không nhờ hai vị ân công bày kế ta cũng không biết làm sao, ta chỉ biết giết heo a” đại thẩm đem đao băm thịt heo cắm vào hông
“Ha ha ta đã nhìn ra” hình thể đại thẩm này thật sự thích hợp nghề giết heo
“Để tỏ lòng cảm tạ, ta cũng không có gì quý để tặng, như vậy đi, này đầu heo liền tặng cho các ngươi, lấy về ngưng súp uống rất bổ” nói xong liền xuất ra đầu heo trong giỏ Cường tử, cũng không trông nom Tấn Dương tiếp nhận hay không trực tiếp nhét vào tay Tấn Dương.
Lần này Tấn Dương không thể cười được nữa....
“Ân công hữu duyên tạm biệt, về sau đến nhà ta mua thịt heo, ta liền bớt cho ân công tám phần trăm, nhà chúng ta đi thẳng hướng này rẽ phải liền đến, ta trước đỡ nhi tử về bôi thuốc”
“Hảo, đại thẩm đi đường cẩn thận” Thẩm Uyển thục nữ đối với đại thẩm nói, lại quay sang nhìn Tấn Dương cầm lấy đầu heo đang khóc không ra nước mắt khẽ cười
Thật muốn cầm đầu heo này vứt đi, cầm cái này trong tay cũng quá mất mặt đi....
“Phốc....quần áo lụa là (*) này đầu heo rất giống ngươi, lấy về ngưng súp uống bổ óc không tồi, ha ha” Thẩm Uyển lớn tiếng cười
Tiếng cười trong suốt rạng rỡ, tiếng cười như chuông bạc, Tấn Dương chưa từng nhìn thấy Thẩm Uyển cười vui vẻ đến thế, nhìn đầu heo trên tay, bổn thiếu gia hôm nay giá nào cũng ôm lấy đầu heo này, liền phấn chấn xách đầu heo đi trên đường.....
( *Quần áo lụa là: biệt danh Thẩm Uyển gọi Tấn Dương, sau này khi yêu nhau Thẩm Uyển sẽ thường xuyên gọi Tấn Dương như vậy)