Hoàn Khố Tử Đệ Giá Đáo (Con Nhà Giàu Đến)
Chương 41 : Trốn tránh
Ngày đăng: 17:27 18/04/20
Tấn Dương ôm gò má kinh ngạc nhìn Thẩm Uyển, lời nói vừa rồi của Thẩm Uyển làm nàng sợ choáng váng, đồng tử phóng đại vô hạn. Nhìn dung nhan tuyệt mỹ kia đang khóc tựa như lòng nàng bị ai đâm một đao, tuy nhiên chết lặng không có cảm giác.
“Hắc...ha ha....” Tấn Dương cố nặn ra vẻ tươi cười “Làm sao có thể, ta chính là con nhà giàu Tấn Dương a, chuyện này một chút cũng không buồn cười có được hay không” Tấn Dương cười nhưng nước mắt cứ thế chảy ra.
“Nếu như ngươi cảm thấy đây là chuyện đáng chê cười vậy liền đem nó như chuyện cười đi” giọng nói của Thẩm Uyển lạnh lùng như băng “Nếu có thể ta cũng hy vọng đây chính là chuyện cười” nói xong nàng xoay người đi lưu lại hai hàng lệ
Lúc Thẩm Uyển đi rồi, Tấn Dương rốt cuộc không thể cười nổi nhìn bóng lưng gầy yếu của Thẩm Uyển có chút thống khổ nhắm mắt lại, rốt cuộc là sai lầm ở đâu....
.
.
“Tiểu thư....ngươi....” Nghiễn nhi ngạc nhiên nhìn tiểu thư nhà nàng trở về
Thẩm Uyển không nói lời nào, bắt đầu giật trâm cài tóc lung tung cũng không để ý có đau hay không dùng sức kéo ném xuống đất, xiêm y mới nhất cũng cởi ra ném xuống.
Nghiễn nhi thấy như thế vội vàng ngăn cản hành động điên cuồng của Thẩm Uyển “Tiểu....tiểu thư ngươi làm cái gì vậy a” nắm chặt tay Thẩm Uyển “Sợi tóc cũng bị ngươi kéo đến hư mất”
“Dùng trâm cài tóc được gì, mặc xiêm y xinh đẹp thì được gì, ăn mặc thế này cho ai xem đây” Thẩm Uyển thống khổ nói xong tiếp tục kéo, búi tóc vốn được chải cẩn thận xinh đẹp lại bị kéo đến ngổn ngang.
“Tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì” Nghiễn nhi nhìn thấy Thẩm Uyển hành hạ mình như thế, khóc hô “Tiểu thư ngươi đừng dọa Nghiễn nhi”
Bị Nghiễn nhi khóc hô như vậy Thẩm Uyển ngừng kéo cây trâm cài tóc có chút nghẹn ngào nói “Nghiễn nhi....”
“Tiểu thư....”
Sau đó Thẩm Uyển ôm lấy Nghiễn nhi khóc rống lên.
Nghiễn nhi không biết chuyện gì đã phát sinh, tuy nhiên nàng không dám hỏi, nàng chỉ biết là hôm nay tiểu thư tràn đầy vui mừng chuẩn bị ăn mặc một phen, mang đồ trang sức trang nhã, cài lên cây trâm trân quý cao hứng muốn cùng cô gia đi Tây nguyên hồ du ngoạn, bộ dạng cao hứng lúc tiểu thư ra cửa lần đầu tiên Nghiễn nhi nhìn thấy. Nhưng bây giờ tiểu thư lại khóc thương tâm như thế, cũng là nàng chưa từng thấy qua.
.
.
.
Bên kia Tấn Dương không khá hơn chút nào so với Thẩm Uyển, nàng chạy tới Say quân lâu mua say. Nàng không biết chuyện gì đã xảy ra tại sao lại biến thành như vậy. Rõ ràng bắt đầu không phải như thế, cả hai đều chán ghét đối phương không phải sao? Chỉ cần thúc đẩy Thẩm Uyển cùng An Thế Hiền sau đó nàng thành công bắt từ thư trở về Tấn phủ không phải sao? Vì cái gì? Vì cái gì Thẩm Uyển nói thích nàng....
Một bầu rượu uống một hơi cạn sạch, rượu này như thế nào hôm nay thật khó uống “Có ai không, rượu này thật khó uống, đổi cho bổn thiếu gia bình rượu ngon”
Cô lỗ
Tấn Dương bắt đầu mãnh liệt uống rượu, nàng không muốn mọi chuyện xảy ra như vậy
“Mặc kệ ngươi” nhìn thấy Tấn Dương không dám thừa nhận, Tiết Sương cũng không biết nói gì hơn “Chính ngươi tự mình giải sầu đi, dù sao Mặc công tử cũng sẽ mau đến đây”
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Ta phải về nhà”
“Ta...ta cũng theo ngươi về có được hay không?” Tấn Dương giữ chặt tay Tiết Sương “Ta hiện tại chưa muốn về nhà, ta còn chưa biết phải đối mặt với nàng như thế nào, cầu xin ngươi”
Rốt cuộc Tiết Sương cũng bị ánh mắt đáng thương kia đánh bại “Được rồi”
.
.
.
Thẩm phủ-----
Thẩm Uyển chưa thấy Nghiễn nhi quay trở lại có chút bận tâm không biết Nghiễn nhi đã xảy ra chuyện gì, nén lại mệt mỏi đi đến phòng bếp dự định tìm Nghiễn nhi, mới vừa đi đến cửa đã nghe gia đinh trò chuyện
“Uy, ngươi vừa nói có thật không?”
“Cái gì a?”
“Chính là ngươi nói hôm qua cô gia buổi tối đi thanh lâu không trở lại”
“Đương nhiên, ta chính tai nghe Mặc đại ca nói với Tiểu Thanh tỷ, cô gia tại thanh lâu nói không muốn trở lại”
Thẩm Uyển ngoài cửa thời điểm nghe được không cẩn thận đụng phải một nha hoàn “Tiểu thư...thực xin lỗi...ngươi....ngươi không sao chứ?” Nha hoàn lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của Thẩm Uyển
“Tiểu thư...”
Thẩm Uyển không để ý đến nha hoàn, chỉ cảm thấy tâm bị người hung hăng cắt một đao, nàng đau quá, chỉ muốn thoát khỏi nơi này. Hắn tình nguyện ở nơi ong bướm đấy cả một buổi tối cũng không nguyện ý đối mặt với nàng có phải không?