Hoàn Khố Tử Đệ Giá Đáo (Con Nhà Giàu Đến)
Chương 50 : Rơi xuống nước
Ngày đăng: 17:27 18/04/20
“Tiểu thư, ngươi vì sao khóc?” lúc Nghiễn nhi nhìn thấy tiểu thư trở về, có chút kinh ngạc, tiểu thư nước mắt ràn rụa
“Vừa rồi gió lớn, hạt cát rơi vào mắt ta” Thẩm Uyển đối với Nghiễn nhi cười cười vuốt con mắt đau nhức, lau nước mắt trên mặt
“A gần đây khí trời xác thực rất kỳ quái, một hồi mưa to gió lớn, một hồi lại sáng sủa, tiểu thư, nếu không ngươi hãy chờ khí trời ổn định lại đi Cảnh Tú thành. Vạn nhất ngày mai gió lớn....” Tiểu Thanh tỷ tỷ đã báo cho cô gia, mong là cô gia sẽ tới ngăn cản tiểu thư.
Thẩm Uyển lắc đầu, sau đó đi đến bàn sách ngồi xuống.
Nghiễn nhi nhìn thấy Thẩm Uyên bắt đầu xem lại sổ sách cửa hàng tại Cảnh Tú thành, bất đắc dĩ than một tiếng “Tiểu thư, trước tiên ngươi uống chén canh này đi”
Thẩm Uyển nhìn chén canh trong tay Nghiễn nhi, chén canh này một tháng qua chưa bao giờ gián đoạn, xem sổ sách uống canh đã trở thành thói quen, cảm giác luyến tiếc vì bắt đầu từ mai sẽ không được uống nữa. Thẩm Uyển tiếp nhận chén canh “Nghiễn nhi, chuyện ngọc bội thế nào?”
Nghiễn nhi có chút không tình nguyện nói “Vẫn không tìm được” nàng vẫn là không hiểu, tiểu thư không phải là thích cô gia sao, như thế nào còn tìm ngọc bội gia truyền của An Thế Hiền
Thẩm Uyển không tiếng động than một tiếng “Vậy ngươi gọi bọn họ không cần tìm nữa, Nghiễn nhi ngươi trước đi ra ngoài đi, ta xem sách một chút”
“Vâng”
Nghiễn nhi từ gian phòng đi ra gặp được Tiểu Thanh, vội vàng đi tới hỏi “Tiểu Thanh tỷ tỷ, ngươi đã nói với cô gia chưa?”
Tiểu Thanh gật đầu nhẹ
“Kia cô gia nói thế nào? Sẽ ngăn cản đúng không?” Nghiễn nhi lôi kéo tay Tiểu Thanh hỏi
Tiểu Thanh buông tiếng thở dài nói “Thiếu gia nói nàng không có tư cách ngăn cản”
“Cái gì không có tư cách a, hắn là tướng công của tiểu thư làm sao lại không có tư cách. Kể từ lúc tiểu thư từ miếu tự trở về căn bản hắn không quan tâm tới tiểu thư nhà ta, ta liền cảm thấy tiểu thư buồn phiền gì đó, không được ta phải tìm hắn nói rõ” Nghiễn nhi tức giận muốn đi tìm Tấn Dương
Tiểu Thanh vội vàng kéo tay Nghiễn nhi “Đừng đi, thiếu gia...trong lòng so với ai đều khổ hơn, trước đừng quấy rầy nàng”
Tấn Dương sau khi trở về thư phòng, ôm bình rượu chán chường uống, ánh mắt mơ hồ nhìn con ếch trong lồng cách đó không xa
“Con ếch huynh, ngươi có muốn uống một chén hay không?” Tấn Dương giơ chén lên đưa về hướng con ếch huynh nói “Này là khổ rượu ta nên tự mình uống a” Một ly xuống bụng
“Oa oa oa...” con ếch huynh cũng không nỡ nhìn Tấn Dương như vậy
“Ha ha, ngươi cũng xem thường ta sao, ngươi cũng cảm thấy ta vô dụng không có cốt khí chỉ biết ở trong phòng uống rượu buồn bực, rõ ràng trong lòng trăm ngàn lần không muốn để nàng đi, rõ ràng khi nghe An Thế Hiền muốn cùng nàng đi liền ghen ghét nổi điên, tuy nhiên ta chính là không làm cái gì, chỉ có thể ngồi đây uống rượu” Tấn Dương uống cạn một chén rượu
Càng la to thuyền càng không ngừng chạy, mặc cho Tấn Dương bơi thế nào đều đuổi không kịp
Lại thêm một thanh âm ầm ầm, một tia sét này như muốn đem bầu trời bổ ra.
Tấn Dương nhìn thấy mưa to gió lớn mau tới, cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Đối với Thẩm Uyển hô một tiếng “Ta rơi xuống sông”
Dứt lời liền lập tức nhảy xuống....
Thẩm Uyển nghe thấy Tấn Dương la to rơi xuống sông, tim nhảy chậm một nhịp, vội vàng đi ra khoang thuyền
Gia đinh nhìn thấy Tấn Dương rơi xuống sông, rối rít nhảy xuống cứu Tấn Dương. Thẩm Uyển nhìn người, tay không khỏi nắm chặt, vội vàng nói “Dừng thuyền, mau dừng thuyền...”
An Thế Hiền nhìn thấy Tấn Dương rơi xuống sông, trong lòng cười lạnh, hắn chết đuối mới tốt.
Tấn Dương vốn giỏi bơi lội, chờ Thẩm Uyển cứu lên thuyền.
Tấn Dương sau khi lên thuyển, vội vàng kéo tay Thẩm Uyển “Mau, cuồng phong sắp tới, mau lái trở về...”
Thẩm Uyển nhìn thấy Tấn Dương ngoại trừ toàn thân ướt đẫm thì chuyện gì cũng không có, cũng biết là nàng biết bơi. Nhìn xem nàng lần nữa lại bị Tấn Dương gạt “Ngươi lại gạt ta, ngươi căn bản là biết bơi có phải hay không?”
“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này”
“Thả ta ra!!!”
“Thẩm Uyển!!!!” lần này đánh chết Tấn Dương cũng không buông Thẩm Uyển ra
Ầm ầm, một tia sấm sét đánh rung chuyển bầu trời, sóng biển cuồn cuộn đánh tới. Sóng biển đánh vào thuyền, thuyền bắt đầu lung la lung lay
Tấn Dương vội vàng ôm lấy Thẩm Uyển
“Tiểu thư, cô gia, không xong rồi, cuồng phong đến đây, mau nắm vững, đừng để té xuống”
An Thế Hiền gặp gió lớn, vội vàng nắm chặt khoang thuyền. Tấn Dương một tay ôm Thẩm Uyển thật chặt, một tay nắm lấy khoang thuyền.
Ngay sau đó, mưa tựa như hạt châu không ngừng rơi xuống, cuồng phong dữ tợn tập kích. Trong nháy mắt thuyền không chịu được, mọi người đều rơi xuống nước
Tại thời điểm rơi xuống nước Tấn Dương nắm tay Thẩm Uyển thật chặt, lúc này chỉ có một ý nghĩ đó chính là có chết cũng không thể buông tay....