Hoàn Khố Tử Đệ Giá Đáo (Con Nhà Giàu Đến)
Chương 61 : Hạnh phúc
Ngày đăng: 17:27 18/04/20
“Đại ca thật sự rất thương yêu ta, ta nhớ rõ có lần ta bị cha phạt rất nặng, không cho phép bất luận kẻ nào đến thăm cùng đưa thức ăn, bà nội cũng không có cách nào đến thăm ta, đại ca lại mạo hiểm len lén mang điểm tâm đến cho ta, kết quả bị cha phát hiện, đại ca bị phạt đến hai ngày, không ăn bất cứ thứ gì. Còn có ta có lần bướng bỉnh đùa với lửa kết quả cả phòng bị cháy, đại ca vì cứu ta mà bị cột đổ nện xuống lưng, lúc đó hỏi hắn có đau hay không, hắn cười nói không đau thế nhưng đến bây giờ trên lưng hắn vẫn còn vết sẹo kia” cổ họng Tấn Dương có chút khàn khàn
“Còn có ta có lần nhìn không được mắt nhi tử của thượng thư đại nhân, tìm người đánh hắn một trận, làm hại hắn từ đó không thể xuống giường, cha nói muốn đem ta cắt đứt chân bồi thường cho người ta, đại ca biết được liền lấy gậy gọc cắt chân mình, nếu không phải lúc ấy công lực đại ca không sâu thì chân của hắn đã phế đi. Còn có....”
“Quần áo lụa là...” Thẩm Uyển nhìn người trong ngực mình si ngốc lầm bầm không ngừng nói Tấn Diệu đối tốt với nàng như thế nào, Thẩm Uyển lòng đau như cắt, nàng biết rõ Tấn Dương là đang tự trách, Tấn Diệu tổn thương bao nhiêu thì Tấn Dương cũng không kém. Hiện tại ngoại trừ đau lòng chính là đau lòng, tay Thẩm Uyển càng siết chặt ôm Tấn Dương vào lòng.
“Ngươi nói, đại ca sẽ tha thứ, thành toàn cho chúng ta sao?” Tấn Dương nắm lấy tay Thẩm Uyển, nhìn Thẩm Uyển si ngốc hỏi
Thẩm Uyển gật đầu, nắm lấy bàn tay Tấn Dương mười ngón đan xen nhau “Sẽ, nhất định sẽ”
“Thật vậy chăng?”
“Thật sự, đại ca yêu thương ngươi như thế, hắn sẽ tha thứ cho ngươi, ngươi phải tin tưởng hắn lần này cũng sẽ tha thứ cho ngươi” Thẩm Uyển lau nhẹ nước mắt trên mặt Tấn Dương “Cho nên, ngươi không cần lo lắng, hãy tin ta, cho đại ca ngươi thời gian, ngươi đã qua một ngày không ăn gì, ăn một chút gì được chứ?” lời Thẩm Uyển mang một chút khẩn cầu
Tấn Dương nhìn lại chính mình đầu tóc có chút mất trật tự, lại thấy Thẩm Uyển hốc mắt cũng đã sưng đỏ, đau lòng đưa tay lau nước mắt cho nàng “Ngươi cả một ngày cũng không ăn gì đây”
Thẩm Uyển nhìn thấy Tấn Dương có chút phản ứng, cao hứng nắm lấy bàn tay đang trên mặt mình, không để cho Tấn Dương rời tay đi “Vậy chúng ta cùng nhau ăn có được hay không?”
“Hảo”
.
.
Tấn Diệu si ngốc rời khỏi Thẩm phủ, tựa như cái xác không hồn trở về khách điếm. Si ngốc ngồi trên ghế, khi nhìn thấy bộ y phục mới mặc trên người, lập tức cảm thấy chói mắt, dùng nội lực làm nát bộ y phục, giày vừa mua cùng những thứ trên người cũng bị hung hăng kéo xuống, bắt đầu đứng lên đập phá đồ vật trong phòng, giống như phát tiết tất cả muộn phiền trong lòng.
Lầu dưới tiểu nhị nghe tiếng động lớn vội vàng chạy đến gõ cửa hỏi “Khách quan, khách quan....”
Binh binh bang bang một hồi-----
Tiểu nhị thấy không ổn, còn tưởng rằng khách quan đã xảy ra chuyện vội vàng phá cửa vào phòng. Lúc đi vào chứng kiến gian phòng bừa bộn một mảnh, mảnh vụn đầy đất, chỉ thấy vị khách quan đầu tóc y phục lộn xộn, chân trần dẫm lên mạnh vụn dưới chân đỏ thẳm máu, tình cảnh kia làm tiểu nhị vô cùng hoảng sợ.
Tấn Diệu ánh mắt tràn đầy tia máu nhìn tiểu nhị hét lên “Cút....”
Tiểu nhị đáng thương như nhìn thấy quỷ, chân như nhũn ra ngây ngẩn cả người. Tấn Diệu nhìn thấy hắn còn chưa đi, hung hăng trợn mắt nhìn. Tiểu nhị vội vàng run rẩy chạy biến, không dám tiến đến nữa.
Có lẽ lúc tiểu nhị bước vào, Tấn Diệu thoáng bình tĩnh lại. Nhìn gian phòng sạch sẽ chỉnh tề bị mình làm thành một đống hỗn độn, cảm giác vừa rồi không phải là chính mình nữa, không thể khống chế được tâm tình, Tấn Diệu có chút vô lực ngồi xuống.
.
.
Liền một qua trôi qua.....
Tấn Dương ở trong phòng, nội tâm mâu thuẫn, nàng muốn đi gặp Tấn Diệu nhưng lại không dám đến lo lắng Tấn Diệu sẽ không tha thứ cho nàng. Uyển nhi nói phải cho đại ca thời gian, phải nhẫn, không thể đi tìm hắn.
Thẩm Uyển ở một bên nhìn Tấn Dương cho nàng khích lệ cùng ủng hộ.
......
“Nhương tử, làm sao ngươi lại khóc” Tấn Dương vội vàng lau nước mắt cho Thẩm Uyển
“Các nàng yêu nhau như vậy thế nào lại không thể cùng một chỗ” Thẩm Uyển tựa vào lòng Tấn Dương khóc ròng nói
“Cũng không phải là không ở cùng nhau, các nàng biến thành bươm bướm bay mất, coi như cũng là cùng một chỗ” Tấn Dương vỗ vỗ lưng Thẩm Uyển an ủi
“Quần áo lụa là...” Thẩm Uyển đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngồi dậy sắc mặt có chút trắng bệch, lôi kéo tay áo Tấn Dương nói “Chúng ta có thể hay không giống các nàng sẽ bị chia rẽ?”
Tấn Dương nắm lấy tay Thẩm Uyển, đem Thẩm Uyển kéo vào lòng nói “Đứa ngốc, chúng ta đã thành thân, làm sao sẽ như Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài, chúng ta sẽ hạnh phúc cùng nhau” Tấn Dương mặc dù ngoài miệng an ủi như vậy, nhưng trong lòng lại lo lắng, không biết bà nội nếu biết nàng cùng Thẩm Uyển yêu nhau sẽ phản ứng thế nào, sẽ ngăn cản các nàng sao???
“Kia...nếu gia đình ngươi phản đối, ngươi sẽ rời ta đi sao?”
“Sẽ không, ta sẽ không rời ngươi, vĩnh viễn sẽ không, mặc kệ chuyện gì phát sinh ta cũng sẽ không” Tấn Dương hôn lên mái tóc Thẩm Uyển “Đừng loạn nghĩ”
“Ân, là ta loạn nghĩ” Thẩm Uyển nín khóc một chút
“Hảo, hiện tại đã rất trễ, chúng ta ngủ đi”
Thổi tắt ngọn nến, Tấn Dương vừa mới nằm xuống, Thẩm Uyển liền theo thói quen nhích lại gần, hai tay vòng quanh eo Tấn Dương, dựa vào ngực nàng....
Tấn Dương ôm Thẩm Uyển nói “Hôm nay có muốn nghe ta ca hát không?”
“Ân, về sau mỗi ngày ngươi đều phải ca hát cho ta ngủ”
“Ta xem ngày nào đó ta không bên cạnh ngươi, ngươi phải làm sao đây” Tấn Dương nói đùa
“Vì cái gì không ở bên cạnh ta, ngươi muốn đi đâu?” Thẩm Uyển đột nhiên đứng lên, cầm lấy tay Tấn Dương hỏi
“Uyển nhi, ta chỉ đùa một chút” Tấn Dương chịu đựng cánh tay đau nhức nói
Thẩm Uyển lúc này mới yên lòng lại, xoa cánh tay Tấn Dương “Có phải hay không đau đớn, thực xin lỗi, mới vừa nghe chuyện xưa kia, trong lòng ta có chút....”
“Không có việc gì” Tấn Dương kéo Thẩm Uyển vào lòng mình
“Ta phát hiện ta càng ngày càng sợ hãi người rời ta đi” Thẩm Uyển cười khổ “Bây giờ quần áo lụa là ưu tú như thế, biết ca hát đánh đàn, thật lo lắng ngươi ngày đó bị người khác đoạt đi, kia chỉ sợ ta cũng sống không nổi nữa. Về sau ngoại trừ ta ra không cho phép ngươi vì người khác ca hát đánh đàn”
“Đứa ngốc, về sau ta chỉ vì ngươi ca hát đánh đàn” Tấn Dương hôn lên đỉnh đầu Thẩm Uyển “Ta mới sợ ngươi bị người khác cướp đi đây, ngươi không thấy mỗi lần cùng ngươi ra ngoài tất cả ánh mắt đầu nhìn ngươi sao, thật muốn đem ngươi đặt trong túi, giấu đi, ai cũng không thể nhìn thấy”
“Xì...” Thẩm Uyển bị Tấn Dương chọc cười “Hảo, về sau ta không ra ngoài là được”
“Vậy sao được, chúng ta còn phải đi dạo chơi khắp nơi. Aiz, ta liền chịu thiệt hào phóng một chút, để bọn họ có thể nhìn thấy nương tử đẹp như thiên tiên của ta, hâm mộ ta đi hắc hắc”
“Ba hoa” Thẩm Uyển sẳng giọng “Ngươi rốt cuộc có hát cho ta nghe không nha”
“Hát, hát, tướng công nhà ngươi không phải có trọng trách phải ru nương tử vào giấc ngủ sao. Hát cái gì đây a, a được rồi, ta nghe thấy thanh âm của ngươi, cảm giác thật đặc biệt, để cho ta không thể ngừng nghĩ đến, không dám quên ngươi...”