Hoàn Khố Tử Đệ Giá Đáo (Con Nhà Giàu Đến)
Chương 63 : Bà nội bị bệnh
Ngày đăng: 17:27 18/04/20
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Tấn Dương liền nghe tiếng rơi bể. Tấn Dương giật giật mắt, chậm rãi mở ra, lại phát hiện người trong ngực không thấy đâu “Uyển nhi?”
“Ta ở chỗ này” Thẩm Uyển nghe được Tấn Dương gọi mình, vội vàng thả quần áo trong tay đi đến bên giường “Đã thức dậy sao? Trời còn rất sớm đây”
“Ngươi đây là???”
“Không cho ta đi theo nhưng cũng phải để cho ta giúp ngươi thu thập quần áo” Thẩm Uyển ngồi bên giường nói
“Ai nha, những thứ này cho người làm thu thập là được, ngươi hôm qua ngủ không ngon giấc, bây giờ còn dậy sớm như thế, mau tới đây ngủ” Tấn Dương vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
“Ta lo lắng người làm thu thập không tốt, vạn nhất làm hỏng vật gì...”
“Làm sao như vậy, có Tiểu Thanh tỷ tỷ giúp hảo thu thập, nàng làm khá tốt, sẽ không làm hỏng vật gì” Tấn Dương nói “Nhanh đến đây ngủ một chút”
“Quả nhiên ta làm cái gì cũng không giúp được ngươi” Thẩm Uyển cắn môi khẽ cúi đầu
Tấn Dương nhìn thấy Thẩm Uyển như thế vội vàng nói “Không phải như vậy, ta không có ý này...Ta là lo lắng thân thể của ngươi, ngươi xem ngươi ngủ ít như vậy, sắc mặt tiều tụy, một chút cũng không đẹp”
“Thật vậy chăng?” Thẩm Uyển vội vàng vuốt ve gò má “Không đẹp?”
Quả nhiên nữ nhân ai cũng thích mình xinh đẹp a, Tấn Dương buồn cười nói “Đúng vậy sẽ không đẹp, cho nên nhanh đến đây ngủ, ngươi không biết ngủ không đủ giấc đối với mỹ nữ là thiên địch lớn nhất a”
Thẩm Uyển nhìn Tấn Dương lắc đầu một cái. “Như thế nào?” Tấn Dương hỏi
“Ta sợ ta ngủ thiếp đi, ngươi liền đi”
“Đứa ngốc” Tấn Dương gõ trán Thẩm Uyển “Ta bảo đảm, nương tử không tỉnh ngủ ta sẽ không đi”
“Thật sự???”
“So với trân châu còn chắc hơn, cho nên nhanh đến đây ngủ” Tấn Dương kéo kéo tay áo Thẩm Uyển ý bảo nàng nằm xuống
Thẩm Uyển gặp Tấn Dương bảo đảm, nằm xuống, Tấn Dương lập tức đem Thẩm Uyển ôm vào lòng ngực.
Thẩm Uyển nằm trong lòng Tấn Dương “Ngươi thật sự sẽ không thừa dịp ta ngủ đi chứ?”
“Nương tử đại nhân có muốn tướng công nhà ngươi viết giấy cam đoan không a” Tấn Dương buồn cười nói
Thẩm Uyển thở phào nhẹ nhõm, an tĩnh nhắm mắt lại, tay nắm thật chắt tay áo Tấn Dương. Tấn Dương nhìn thấy Thẩm Uyển đã ngủ cũng nhắm mắt lại.
.
.
Lúc Tấn Dương lần nữa mở mắt ra cũng đã xế chiều. Tấn Dương nhìn người trong lòng vẫn chưa tỉnh giấc, bất đắc dĩ cười cười, này chỉ sợ là lần duy nhất Thẩm Uyển ngủ nhiều như vậy. Không đành lòng đánh thức Thẩm Uyển, cứ như vậy tùy ý nàng ngủ.
“Bệnh đến không xuống giường được, lão thái quân nhắc Nhị công tử, người muốn gặp ngươi”
“Làm sao lại như vậy” Tấn Dương nóng lòng nói “Bà nội thân thể khỏe mạnh, rất ít ngã bệnh, làm sao lại như vậy, làm sao lại đột nhiên ngã bệnh?”
“Quần áo lụa là....” Thẩm Uyển đỡ lấy Tấn Dương “Nghiễn nhi, nhanh đi thu thập vài món quần áo. A, không cần nữa, trực tiếp đi thôi”
“Uyển nhi”
“Bà nội bị bệnh, ta há lại không đi, đừng nói nhiều nữa mau lên xe” Thẩm Uyển nói
Ngồi trên xe ngựa Tấn Dương lòng nóng như lửa đốt, làm sao đột nhiên lại ngã bệnh, bà nội thân thể tốt, sẽ không phải....không phải đã biết quan hệ ta cùng Thẩm Uyển chứ....
Nghĩ đến đây mặt Tấn Dương trắng xanh, nắm lấy tay Thẩm Uyển càng chặt, Thẩm Uyển vỗ vỗ lưng Tấn Dương an ủi “Không có chuyện gì, bà nội sẽ không có việc gì”
Tấn Dương nhìn Thẩm Uyển an ủi mình, vô lực đem đầu gối lên vai Thẩm Uyển “Bà nội có phải hay không vì ta mà bệnh?”
“Bà nội phỏng đoán vì quá nhớ ngươi, cho nên thành tâm bệnh, đừng suy nghĩ nhiều, chờ lúc trở về, bà nội nhìn thấy ngươi bệnh tình sẽ tốt hơn” Thẩm Uyển an ủi
Chỉ mong là như vậy.....
Tấn Dương nhắm mắt lại cảm thụ sự ôn nhu của Thẩm Uyển
“Quần áo lụa là, ngươi đã một ngày không ăn gì, ăn một chút điểm tâm có được hay không?” Thẩm Uyển lo lắng nói
“Ta ăn không vô, ngươi ăn đi, ngươi cũng đã một ngày không ăn gì”
“Ngươi tiếp tục như vậy làm sao được đây, ăn không vô cũng phải cố ăn một chút, chẳng lẽ ngươi muốn về Tấn gia bà nội nhìn bộ dạng ngươi như vậy, ngươi ngã bệnh làm sao chăm sóc bà nội, quần áo lụa là, ăn một chút có được hay không?” Thẩm Uyển cầm lấy điểm tâm đến bên miệng Tấn Dương
Tấn Dương bất đắc dĩ thở dài, há mồm cắn một chút
“Uống nước đi” Thẩm Uyển đút Tấn Dương một hớp nước
“Ngươi cũng chưa ăn gì, mau ăn một chút a” Tấn Dương cầm một khối điểm tâm khác đưa đến bên miệng Thẩm Uyển
“Hảo, ngươi ăn bao nhiêu, ta liền ăn bấy nhiêu”
“Uyển nhi...”
“Quần áo lụa là, nhìn ngươi ăn không vô, ta thế nào không lo lắng đây, đừng như vậy, bà nội sẽ không có chuyện gì”
“Ân...” Tấn Dương gật đầu nhẹ, ôm lấy Thẩm Uyển bên tai nàng thì thầm “Có ngươi ở đây bên cạnh ta, thật tốt”
“Ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi”