Hoàn Khố Tử Đệ Giá Đáo (Con Nhà Giàu Đến)
Chương 67 : Quyết định
Ngày đăng: 17:27 18/04/20
Lão thái quân nhìn thấy Tấn Dương xông ra ngoài biết rõ Tấn Dương có bao nhiêu thống khổ, nàng cũng không muốn bức Dương nhi, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, hiện tại nên chặt đứt mọi chuyện nếu không sau này sẽ tăng gấp bội thống khổ. Chậm rãi xuống giường, đi đến bàn đọc sách nhìn từ thư nhòe nước mắt của Tấn Dương, thật sâu thở dài một hơi đem từ thư thu vào.
Tấn Dương một đường chạy, chạy tới phía sau núi, dựa vào một cây đại thụ vô lực quỳ trên mặt đất nhìn bàn tay vừa viết từ thư, sít sao nắm thành quả đấm, giống như muốn đem tay kia làm cho tan nát. Vừa rồi nàng làm cái gì? Thế nhưng lại viết từ thư, nàng đem Uyển nhi bỏ đi....
Quần áo lụa là, ngươi không quan tâm đến ta sao? Chẳng lẽ ngươi nói vĩnh viễn muốn cùng ta một chỗ là lừa gạt?
Trước mắt hiện ra hình ảnh Thẩm Uyển sau khi nàng biết Từ thư đã viết, bộ dạng vô cùng thương tâm.
“A----” Tấn Dương thống khổ la to một tiếng, đấm mạnh vào cây cổ thụ
Phát điên một hồi, ngã xuống bên cây.......
Không, nàng không muốn kết thúc như vậy. Nàng không muốn Uyển nhi hận nàng, nàng muốn hướng Uyển nhi giải thích rõ ràng....
.
.
Tấn Diệu lo lắng bà nội cùng Nhị đệ, đến gian phòng lão thái quân
“Bà nội, nhị đệ đâu?” Tấn Diệu nhìn khắp phòng không thấy Tấn Dương, không đúng, dùng tích cách Tấn Dương sẽ ở đây trông chừng bà nội
“Dương nhi a, nàng mệt mỏi, ta để nàng xuống nghỉ ngơi” lão thái quân nói
“A, nguyên lai là như vậy” Tấn Diệu đi đến bên giường lão thái quân “Bà nội, thân thể tốt hơn chưa a? Ngươi có muốn ăn chút gì không, Diệu nhi gọi người mang đến”
Lão thái quân lắc đầu “Không cần, bây giờ còn chưa muốn ăn”
“Bà nội, vừa rồi ngươi làm chúng ta thật sợ hãi, lần sau cho dù tức giận thế nào cũng không thể đem sức khỏe ra giận dỗi” Tấn Diệu ngẫm lại còn có chút sợ “Nhị đệ biết sai rồi, hôm qua còn giữ bên cạnh bà nội một đêm, cho nên bà nội đừng nên tức giận Nhị đệ, về sau hắn còn chọc giận bà nội Diệu nhi sẽ thật tốt khuyên Nhị đệ”
Lão thái quân nhìn Tấn Diệu vui mừng nói “Trải qua chuyện này, bà nội cũng phát hiện chính mình già thật rồi, Diệu nhi a, ngươi là con trai lớn Tấn gia, lại là hài tử tốt chính trực, Tấn gia về sau nhờ vào ngươi”
“Bà nội đừng nói như vậy, chỉ cần tịnh dưỡng thật tốt, bà nội sẽ hảo giống trước kia” Tấn Diệu nói “Diệu nhi cùng Nhị đệ sẽ lo việc Tấn gia, sẽ không làm nhục liệt tổ liệt tông”
“Thân thể ta, ta hiểu rõ nhất” lão thái quân vỗ vỗ tay Tấn Diệu “Mặc dù Diệu nhi chững chạc hiểu chuyện nhưng bà nội vẫn còn tâm bệnh”
“Có phải hay không cùng Nhị đệ có quan hệ?”
“Nàng là một chuyện, bà nội nói chính là ngươi.....”
“Ta?”
“Diệu nhi, lần trước cha ngươi muốn đem ngươi đi ở rể Thẩm gia, ngươi đánh chết cũng không chịu nói đã có ý trung nhân. Hiện tại thân thể bà nội không còn tốt, không đợi lâu được nữa, ngươi khi nào mang ý trung nhân đó đến ta nhìn một chút, để cho bà nội lúc sinh thời giúp ngươi thành hôn” lão thái quân hiền lành nhìn Tấn Diệu nói
“Này...này...” Tấn Diệu không biết phải nói thế nào “Bà nội ăn cửu hoàn đan bệnh sẽ khỏi hẳn, bà nội nhất định sống lâu trăm tuổi chứng kiến Diệu nhi cưới vợ”
Nhìn khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi của Tiết sương liền nói “Ta xem ngươi đi liên tục mấy ngày cũng đã mệt mỏi, trước mau đi nghỉ ngơi, chuyện của cha ngươi ngày mai hẳn tính. Tình nhi mau mang Tiết cô nương đến phòng cho khách”
“Vâng thưa Nhị thiếu gia”
Tấn Dương nhìn thấy Tiết Sương đi rồi, nụ cười trên mặt cũng biến mất, chậm rãi đi đến phòng lão thái quân
Hầu hạ lão thái quân uống thuốc xong, dự định rời đi, lại bị lão thái quân gọi lại
“Dương nhi, chờ một chút”
“Bà nội ngươi còn chuyện gì sao?”
“Ngươi ngồi xuống, bà nội có chuyện muốn nói”
Tấn Dương dè dặt ngồi xuống, nhìn sắc mặt lão thái quân. Còn chuyện gì có thể cùng nàng nói, nàng cũng đã viết từ thư. Vừa nghĩ đến chuyện từ thư, tâm Tấn Dương liền co rút
“Bà nội quyết định tác thành cho Thẩm Uyển cùng Tấn Diệu”
“Cái gì?” lập tức một tiếng sét giữa trời quang
“Không được!!!” Tấn Dương vô cùng kích động đứng lên “Không được, ngươi không thể làm vậy”
“Như thế nào không được, Dương nhi chẳng phải đáp ứng bà nội quên Thẩm Uyển sao? Ngươi ngay cả từ thư cũng đã viết, Thẩm Uyển đã được tự do”
“Không được, ta không đồng ý, ta không bao giờ đồng ý!!!”
“Dương nhi, bà nội đã biết chuyện của Diệu nhi cùng Thẩm Uyển, đại ca ngươi từ nhỏ đã đối với ngươi đặc biệt yêu thương, chính vì ngươi hắn tình nguyện buông xuống ý trung nhân của hắn, chẳng lẽ Dương nhi không thể đem Thẩm Uyển cho hắn sao?”
“Ta...ta...” đối với chuyện này Tấn Dương vẫn còn áy náy rất nhiều, lập tức nói không ra lời
Lão thái quân biết rõ Tấn Dương sẽ vì Tấn Diệu mà đáp ứng liền nói “Ngươi xem Tấn gia vốn là có hôn ước, Diệu nhi cũng vì ý trung nhân của hắn mà từ chối, lần này vừa vặn người hắn thích là Thẩm UYển, hai người bọn họ không thể tốt hơn, Thẩm Uyển lại có một hôn nhân bình thường, Thẩm gia cũng có hương khói. Dương nhi từ đó cũng có cuộc sống yên tĩnh”
“Không...không...đại ca đã nói hắn sẽ buông xuống Uyển nhi” Tấn Dương hoảng sợ lắc đầu
“Dương nhi, làm như vậy đối với cả ba người đều tốt. Ngươi nói hắn buông xuống một người dễ dàng vậy sao, hắn là vì ngươi mới làm như vậy. Ngươi không thể thành toàn cho đại ca ngươi sao?”
“Không...không....” Tấn Dương chậm chạp lui về phía sau
Lão thái quân từng bước ép Tấn Dương tới đường cùng, từng lời nói như từng nhát đao cứa vào trái tim yếu đuối của Tấn Dương “Không....”
Tấn Dương cũng không chịu đựng được cảm giác áp bách này nữa, chạy ra ngoài....
---------------
Editor: nói chung là đọc xong chương này cảm thấy bức xúc dễ sợ, bà nội kiểu gì mà vô lý thấy Tấn Dương hiền hiền làm tới à, Uyển nhi của người ta làm như trái banh cho hai đứa cháu đá qua đá lại, mắc mệt hà =.=*