Hoàn Khố Tử Đệ Giá Đáo (Con Nhà Giàu Đến)

Chương 74 : Đứa ngốc

Ngày đăng: 17:27 18/04/20


Sau khi Tấn Diệu đáp ứng đưa Thẩm Uyển đi tìm Tấn Dương, Thẩm Uyển giống như linh hồn cùng thân thể có sức sống trở lại. Đúng hạn ăn cơm, uống thuốc. Nghiễn nhi nhìn tiểu thư bình phục tinh thần tuy rất vui mừng nhưng là....



“Tiểu thư, ngươi ăn chậm một chút coi chừng nghẹn” Nghiễn nhi nhìn Thẩm Uyển hướng miệng liều mạng nhét thức ăn, Nghiễn nhi tức giận giúp Thẩm Uyển vỗ vỗ lưng nói



Thẩm Uyển bên cạnh lắc lắc đầu nói “Không được, ta cần phải ăn nhanh”



Gặp Tấn Diệu đến, Nghiễn nhi vội vàng nói “Thế tử, ngươi mau khuyên tiểu thư nhà ta đi, rõ ràng nàng ăn thực nhanh, rất không tốt cho sức khỏe a”



Tấn Diệu thấy thế vội ngăn cản “Chớ ăn, như vậy đối với thân thể không tốt”



Thẩm Uyển không để ý đến Tấn Diệu, nàng quá gầy yếu, nhất định phải bổ sung dinh dưỡng mới có sức đi tìm Tấn Dương



“Ta nói ngươi đừng ăn như vậy” Tấn Diệu nói Nếu sức khỏe ngươi xấu đi có thể sẽ làm trễ nãi hành trình mà thôi”



Vừa nói đến trễ nãi hành trình, Thẩm Uyển vội vàng để bát đũa xuống, sợ Tấn Diệu sẽ trì hoãn vài ngày nữa. Tấn Diệu để hành động này trong mắt, âm thầm than một tiếng “Hai ngày sau sẽ lên đường” Hắn biết rõ chậm thêm một ngày Thẩm Uyển sẽ còn làm nhiều việc ngốc hơn nữa, còn không bằng đi sớm



“Có thể hay không ngày mai liền lên đường?”



“Không được, thân thể ngươi còn rất yếu cần phải nghỉ ngơi thêm hai ngày” Tấn Diệu cự tuyệt lời đề nghị của Thẩm Uyển “Đều đợi lâu như vậy, hai ngày nữa cũng không đáng gì, ngươi cứ kiên nhẫn đi”



Thẩm Uyển không nói gì, xem như chấp nhận, chỉ là Tấn Diệu không biết trong mắt Thẩm Uyển đây không phải hai ngày mà lâu như hai năm, nàng hận không thể tự mình đi tìm Tấn Dương ngay lập tức



Hai ngày sau----



Lúc Tấn Diệu cùng Thẩm Uyển xuất phát con ếch huynh Tấn Dương nuôi nhảy ra ngoài, nhảy đến dưới chân Thẩm Uyển



“Oa...oa...” giống như muốn nói mang nó theo



Thẩm Uyển nhìn con ếch dưới chân, đây là sủng vật Tấn Dương thích nhất, trước kia nàng đi đến đâu cũng mang nó theo



“Làm sao vậy?” Tấn Diệu gặp Thẩm Uyển ngừng lại liền hỏi



“Oa oa oa...” con ếch huynh lần nữa kêu lên “Oa oa...”



“Con ếch nơi nào đến a” Tấn Diệu nhìn thấy con ếch dưới chân Thẩm Uyển, vốn muốn đem nó đá đi lại bị Thẩm Uyển ngăn lại



“Đây là sủng vật của Tấn Dương, Nghiễn nhi mau đi lấy lồng sắt đến” chắc hẳn ngươi cũng tưởng niệm chủ nhân ngươi đi



“Nha...”



Nghiễn nhi mang lồng sắt tới. Thẩm Uyển ngồi xổm xuống mở lồng sắt ra, con ếch huynh tự giác nhảy vào. Thẩm Uyển mang theo lồng sắt nói “Mang theo nó đi, nó cũng tưởng niệm chủ nhân nó”



Tấn Diệu nhìn thấy Thẩm Uyển muốn mang con ếch theo không còn cách nào “Được rồi”
Tấn Dương quỳ trên mặt đất khóc ồ lên. Tấn Diệu thở dài vỗ vỗ vai Tấn Dương.



“Đại ca....”



“Ta biết rõ ngươi muốn nói gì, nàng đã tìm được ngươi, nhiệm vụ của ta cũng hoàn thành, ta phải đi” Tấn Diệu nói



“Lúc này ta sẽ mãi mãi không rời nàng đi, vô luận chuyện gì xảy ra ta cũng sẽ không rời đi” Tấn Dương nắm tay thành đấm nói



“Đại ca hiểu, Thẩm Uyển liền giao cho ngươi. Các ngươi phải sống thật tốt”



Tấn Diệu đi rồi, Tấn Dương trở lại phòng nhìn người trên giường, tay run run vuốt ve hai bên tóc mai bạc trắng, nước mắt liên tục rơi, nhìn xem ngân bạch chói mắt, khuôn mặt tái nhợt gầy gò, trong lòng không biết có bao nhiêu chua xót cùng đau lòng.



“Ngươi...thật ngốc” Tấn Dương ôm lấy thân thể Thẩm Uyển không ngừng run rẩy, chúng ta đều thật ngốc, ngốc nhất trên đời



Nàng bây giờ có thể làm cái gì? Chỉ có thể nửa bước không rời Thẩm Uyển



“Không cần, quần áo lụa là, đừng bỏ lại ta. Đừng bỏ ta...” Thẩm Uyển giống như đang gặp ác mộng, lông mày nhíu chặt, thân thể bất an run rẩy



“Uyển nhi, Uyển nhi....” Tấn Dương ôm chặt Thẩm Uyển để nàng có thể cảm nhận được sự hiện hữu của Tấn Dương



Thẩm Uyển từ trong cơn ác mộng ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Tấn Dương trước mặt, có chút cảm giác không chân thực. Ánh mắt có chút mông lung “Quần áo lụa là? Là ngươi sao?”



Tấn Dương kéo tay Thẩm Uyển chạm đến mặt mình “Là ta, là ta...Uyển nhi”



Cảm nhận được nước mắt Tấn Dương có chút ướt át, đôi mắt Thẩm Uyển cũng run rẩy theo. Nhịn không được ngồi dậy ôm chặt lấy Tấn Dương. Nước mắt cứ như thế tuôn rơi như mưa...



“Ngươi gạt ta, gạt ta...ngươi đã nói sẽ không gạt ta” Thẩm Uyển khóc lớn lên, có chút giãy giụa khỏi vòng tay Tấn Dương



“Thực xin lỗi, xin lỗi” Tấn Dương sít sao ôm lấy Thẩm Uyển, không để Thẩm Uyển thoát ra “Thực xin lỗi”



“Tại sao phải bỏ lại ta, vì cái gì....” Thẩm Uyển khóc hô, đánh vào lưng Tấn Dương



“Thực xin lỗi, ta không nên bỏ lại ngươi, về sau sẽ không....sẽ không như vậy” Tấn Dương nức nở nói



Thẩm Uyển không nói gì nữa, chỉ ôm lấy Tấn Dương thật chặt khóc to lên



Cho đến lúc mệt mới ngừng lại. Hai người ôm nhau thật lâu, tay đối phương cũng không buông ra.



----------------------------------



Editor: Chúc mừng các vị đã vượt qua thời kì ngược lên ngược xuống, bây giờ chính là thời đại của đường và mật. Mấy chương ngược bị nhiều bạn rủa nhiều quá muốn tổn thọ mấy chục năm tuổi:((((