Hoàn Khố Tử Đệ Giá Đáo (Con Nhà Giàu Đến)

Chương 79 : Điền viên cuộc sống (3)

Ngày đăng: 17:27 18/04/20


Ngày hôm nay tại dược đường Thẩm Uyển trong lúc rảnh rỗi, liền ở trong phòng xem sách thuốc.



“Uyển nhi. Ngươi thật sự cứ như vậy sao?” Tấn Dương có chút khóc không ra nước mắt



“Ừm?” Thẩm Uyển lười nhác đáp, như xưa vẫn nhìn sách thuốc



“Nhưng là....ta...ta cảm giác có thể sẽ xảy ra chuyện không hay” Tấn Dương có chút nói lắp



“Như vậy sẽ xảy ra chuyện gì?” Thẩm Uyển ngẩng đầu nhìn Tấn Dương, vô tội chớp chớp mắt



Cố ý, cố ý. Thẩm Uyển nàng tuyệt đối là cố ý...



Lúc này Thẩm Uyển đang ngồi trên đùi Tấn Dương xem sách thuốc, một tay mềm mại ôm cổ Tấn Dương, tay còn lại cầm sách. Lười biếng giống mèo Ba tư tựa trong ngực Tấn Dương, tóc đen vài sợi rơi xuống, rơi vào cổ Tấn Dương có chút nhột. Thẩm Uyển như vậy ôm, mùi thơm trên người nàng không ngừng kích thích thần kinh Tấn Dương, Tấn Dương cũng sắp không nhịn được.



Thẳng tắp nhìn hai mảnh môi hồng của Thẩm Uyển, rốt cục nhịn không được muốn đi đến gần hôn lên đôi môi làm cho nàng thèm thuồng kia, Thẩm Uyển giống như biết rõ ý Tấn Dương liền cố ý đưa mặt về hướng khác làm cho Tấn Dương không thực hiện được âm mưu.



Tấn Dương không phục lần nữa tới gần thuận thế hôn lên gò má Thẩm Uyển, dự định bắt được đôi môi kia, rồi lại bị Thẩm Uyển đẩy ra chạy mất, vội vàng che lấy đôi môi tấn công nàng



“Ngô...” Tấn Dương bị Thẩm Uyển che đi đôi môi, phát ra âm thanh kháng nghị



“Đừng làm rộn, bây giờ còn là ban ngày đây” Thẩm Uyển vừa cười vừa nói, buông tay ra “Huống chi, hôm nay ta phải xem hết quyển sách này”



“Ngươi nơi nào gọi là đọc sách a, rõ ràng chính là hành hạ ta” Tấn Dương bĩu môi bất mãn nói



“Xì...” Thẩm Uyển nghe Tấn Dương oán hận nở nụ cười



Gò má như ngọc ửng đỏ, trong mắt rất vui vẻ, một ít mỵ hoặc hấp dẫn tầm mắt Tấn Dương.



Tấn Dương từ từ tới gần. Cảm giác nguy hiểm đến gần, Thẩm Uyển lần nữa muốn chạy trốn nhưng tại trong ngực Tấn Dương, trốn không ra.



Lúc này chỉ nghe trong đại sảnh truyền đến một tiếng “Tiểu Dương...”



Thẩm Uyển thừa lúc Tấn Dương sững sờ vội vàng né tránh vòng tay Tấn Dương “Vương đại tẩu giống như đang gọi ngươi” đối với Tấn Dương le lưỡi một cái, phòng ngừa Tấn Dương “thú tính bộc phát” vội vàng đi ra ngoài.



Rống!!!! Vương đại tẩu, ta hận chết ngươi a.....




Thẩm Uyển thờ dài một hơi, ngã vào trong ngực Tấn Dương “Ta là không bỏ được một ngày đều không thấy ngươi”



“Xì” Tấn Dương cười ôm sát Thẩm Uyển “Vậy chúng ta xây một cái phòng cách dược đường không xa đi, đường làm nhà chúng ta, ngươi cũng có thể ở nhà giúp bọn nhỏ dạy học”



Thẩm Uyển nghe xong lời này, ánh mắt lóe hào quang, nhìn Tấn Dương



“Sao....Như thế nào lại nhìn ta?” Tấn Dương bị Thẩm Uyển nhìn có điểm kỳ quái



“Ngươi có phải hay không đã sớm dự định tốt mọi việc?”



“Hắc hắc” Tấn Dương cười cười, nếu ở nhà Vương đại tẩu nàng phỏng đoán sẽ buồn bực chết “Chúng ta không thể ở mãi ở nhà Vương đại tẩu, ngày ngày quấy rầy nàng có chút không phải”



Thẩm Uyển buồn cười đánh nhẹ trán Tấn Dương “Ngươi nha, chính là sợ Vương đại tẩu quấy rầy đi”



“Bị ngươi phát hiện rồi, chúng ta cũng phải có nhà của mình, ta đã cùng Thúy Sơn bàn bạc hảo, bọn họ ngày mai giúp chúng ta xây nhà. Về sau chúng ta có nhà riêng, ngươi có chịu không?”



“Hảo” Nhà của chúng ta...Thẩm Uyển ngẫm lại hạnh phúc đến tràn khắp khuôn mặt



Ngày hôm sau, Thúy Sơn mang theo thôn dân đến giúp đỡ Tấn Dương xây nhà.



“Đến, Thúy Sơn ca, Đại Ngưu, các ngươi đến nghỉ ngơi một chút, uống chén trà đi” Tấn Dương cùng Thẩm Uyển mang ấm trà cùng chén đến, đối với nhóm thôn dân nói



Thẩm Uyển châm trà, Tấn Dương chịu trách nhiệm đem trà mang ra cho các vị thôn dân



“Vất vả cho các vị đại ca” Tấn Dương nói cảm tạ



“Không có việc gì, Tiểu Dương cùng nương tử ngươi giúp trong thôn làm nhiều chuyện như vậy, giúp ngươi xây cái phòng cũng không là gì. Huống chi Thẩm cô nương còn giúp dạy bọn nhỏ học, thôn chúng ta người biết chữ không nhiều lắm, muốn tạ phải là chúng ta nói trước, các vị hương thân các vị nói có đúng không a...” Thúy Sơn bưng trà đối với các vị hương thân nói



“Đúng vậy, Tiểu Dương ngươi cũng đừng khách khí với chúng ta”



“Tiểu Dương ngươi nói như vậy chính là không đem chúng ta xem như người một nhà”



“Hảo, không nói khách khí” Tấn Dương nói “Mọi người uống trà đi”