Hoàn Khố Tử Đệ Giá Đáo (Con Nhà Giàu Đến)
Chương 87 : Chiến tranh
Ngày đăng: 17:27 18/04/20
Từ hoàng cung đến phủ tướng quân, dọc theo đường đi Tấn Dương trầm mặt không nói một lời, mà ngay cá lúc xuống xe Thẩm Uyển phía sau gọi nàng, nàng cũng mắt điếc tai ngơ, trực tiếp trở về phòng. Thẩm Uyển biết rõ Tấn Dương đang rất giận.
Quần áo lụa là chưa từng như vậy với nàng. Thẩm Uyển đuối theo, trong lòng có chút khó chịu, khẽ cắn môi.
Trở về phòng, Tấn Dương ngồi trên ghế, không khí có chút ngưng trọng, Thẩm Uyển đi đến bên cạnh Tấn Dương. Mang một ít ủy khuất kéo kéo ống tay áo Tấn Dương “Quần áo lụa là ~”
Ai ngờ Tấn Dương chẳng những không nguôi giận, nhìn Thẩm Uyển như vậy càng giận hơn, đứng dậy, giận dữ đi đến bên giường ngồi xuống. Thẩm Uyển nhìn thấy Tấn Dương tránh nàng đi đến bên giường, trong lòng càng khó chịu. Mũi có chút mỏi nhừ, mắt không khỏi đỏ, cố nén nước mắt rơi xuống, đi đến bên giường.
Gặp Tấn Dương lại muốn đi, liền vội vàng kéo tay áo Tấn Dương. Cũng không trông nom lúc này Tấn Dương đang tức giận, kháng cự nàng, Thẩm Uyển ôm thặt chặt Tấn Dương, vùi đầu vào cổ, mang theo giọng mũi nặng nề nói “Ta biết rõ, ngươi tức giận vì ta không thương lượng với ngươi trước đã đi cầu Hoàng thượng. Thực xin lỗi...”
Tấn Dương cảm giác cổ áo ướt một mảnh, nhìn Thẩm Uyển trong ngực khóc đến đau lòng, bất đắc dĩ thở dài một hơi nói “Ngươi có biết cái gì gọi là “Tám trăm dặm quân cấp” không, tiếp qua hai ngày, sẽ ngày đêm đi không ngừng nghỉ, ngựa gấp rút lên đường, thân ngươi vốn suy nhược, cần gì lại làm khổ thân thể chính mình đây”
“Ta không sợ khổ” người trong ngực nhẹ giọng nói
“Cả ngày đều cưỡi trên lưng ngựa, cho dù ngươi không thoải mái cũng sẽ không dừng lại nghỉ ngơi”
“Ta không sợ mệt mỏi”
“Không có sơn trân hải vị, chỉ có vài cái bánh bao lót dạ”
“Ta không sợ đói”
“Ngươi sẽ không được tắm rửa”
“Ta không sợ bẩn”
Tấn Dương thực tại không nghĩ được phải nói cái gì nữa “Nhưng...nhưng...ngươi là nữ nhân”
“Cái gì!!! Liên tục ba lượt, bọn họ không muốn sống nữa!” Tấn Dương kêu lên, nàng chỉ nghe nói Lang Nha bộ lạc dũng mãnh đoàn kết, lại không nghĩ lại còn hùng hục khí chiến đấu
“Đánh như vậy, chỉ sợ....”
“Chỉ sợ, sĩ khí nước ta hoàn toàn không có” Thẩm Uyển đã đi tới
“Uyển nhi, làm sao ngươi đi ra? Ngươi mấy ngày nay đều không có ngủ, mau tiến vào lều nghỉ ngơi” Tấn Dương lo lắng cho thân thể Thẩm Uyển
Thẩm Uyển lắc đầu “Đã đến đây thì làm sao có thể ngủ”
“Đúng vậy, tiến công mấy lần như vậy mấy vạn đại quân của chúng ta, liền thật sự muốn tan rã” Tấn Diệu cười khổ
“Đại ca, đừng như vậy” Tấn Dương gặp Tấn Diệu như vậy trong lòng cũng không chịu nổi “Chúng ta không phải tới đưa quân trang sao, nhất định sẽ có chuyển biến tốt”
“Có lẽ sẽ có biện pháp” Thẩm Uyển mở miệng nói “Lang Nha bộ lạc dùng chiến thuật tiến công không cần mạng, giải thích rõ chủ soái của bọn họ là một người nóng tính, táo bạo. Hơn nữa quân đội như vậy, dũng mãnh nhưng có thể suy kiệt, chúng ta có thể lợi dụng điểm này...”
“Đúng vậy, loại người này cần dùng phép khích tướng, bảo đảm thừa không nhẫn nhịn” Tấn Dương nói
“Đi, chúng ta tiến vào lều nói”
Ba người tại trong lều tụ cùng một chỗ, thảo luận chuyện chiến thuật
-----------------------------
Tác giả Phi Vũ có lời muốn nói: Tiết Sương cô nương muốn Phi Vũ chuyển lời cho các vị. Hỏi rằng có người nào nhớ đến nàng không a (^o^)