Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 104 : Kim Phi phẫn nộ (1 +2)
Ngày đăng: 02:15 19/04/20
"Cũng chưa chắc...!"
Trương Mỹ Kỳ trầm giọng nói:
"Xã hội ngày nay, lừa đảo cũng rất quang minh chính đại, đừng nói đến mấy bản photo chứng minh tài sản. Đến ngay cả con dấu, giấy tờ của nhà nước, mấy tên tội phạm vẫn có thể làm được."
"Cho dù mấy nhà giàu đó là có thật, vậy chị hỏi em, em thấy được mấy người là thật lòng trong buổi xem mắt này, được mấy người muốn kết hôn chứ."
Trương Mỹ Kỳ cười nhạt nói:
"Theo chị thấy, mấy người này nếu không phải làm nền cho công ty môi giới, thì cũng là góp vui thôi, tiện thể tìm vợ bé, tình nhân luôn... Mai Nhi, chị biết em mê tiền, nhưng cũng phải biết giữ tình yêu của mình chứ. Cho nên, chị khuyên em, đừng tham gia, đừng có tiêu tiền oan uổng , để rồi rước cái buồn phiền về cho mình."
Nghe xong những lời Trương Mỹ Kỳ nói, Tạ Mai Nhi nghiêm túc suy nghĩ một hồi, gật đầu đồng ý nói:
"Chị Mỹ Kỳ, em nghe lời chị, không tham gia nữa. Đúng rồi, chuyện giữa chị và Hạo Vân, chị tính sao đây ?"
Nhắc đến chuyện của mình, sắc mặt của Trương Mỹ Kỳ ảm đạm đi nhiều, cô thản nhiên nói:
"Chuyện của chị và Hạo Vân giám đốc đã biết rồi, hơn nữa... theo chị nghĩ, hình như giám đốc cũng đang thầm yêu Hạo Vân. Thậm chí cô ấy đã lấy quyền thế ép chị, muốn chị rút lui."
Nói xong lời này, Tạ Mai Nhi liền ngạc nhiên:
"Có chuyện này sao ? Đến ngay cả nữ cường nhân như giám đốc cũng yêu thầm thằng nhãi này sao, không phải chứ ? Ngày nào em cũng ở cạnh hắn, sao chẳng thấy hắn có sức hấp dẫn gì đâu."
"Thật đó, chị và giám đốc đã nói chuyện qua."
Trương Mỹ Kỳ buồn bã thở dài:
"Cho dù thế nào, chị cũng không rời khỏi công ty, ở đây có sự nghiệp của chị, và hứng thú của chị nữa."
Tạ Mai Nhi bất bình nói:
"Giám đốc cũng thật là, lại đem chuyện tư lẫn với chuyện công. Chị Mỹ Kỳ, nếu cô ấy cứ làm khó chị, hay chị cứ từ chức qua bên địa ốc Thiên Hồng cho rồi. Lúc chị đi, thì dẫn em đi luôn."
"Qua địa ốc Thiên Hồng, chị cho em làm giám đốc một bộ phận, được chưa ?"
Trương Mỹ Kỳ cười hi hi hỏi
"Được chứ, được chứ...!"
Tạ Mai Nhi bỗng trở nên vui vẻ.
"Được cái đầu em..."
Trương Mỹ Kỳ giận dỗi nói:
Đánh xong một bộ quyền pháp, trên trán Trần Thanh Thanh không hề có một giọt mồ hôi nào, không thể không công nhận là, cái phương pháp hít thở mà Phương Hạo Vân đã truyền thụ cho cô rất hữu ích.
Chính vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Trần Thanh Thanh vội vàng chạy qua mở cửa, trong lòng cô như có vẻ vui vui:
"Hạo Vân, em đến rồi à, chị đang đợi em đây… ủa sao lại là anh… Tần Tử Hoa, anh đến đây làm gì ?"
"Thanh Thanh, chẳng phải em đang chờ anh sao ?"
Người đàn ông đang đứng trước cửa không phải Phương Hạo Vân, mà chính là tên Tần Tử Hoa đang mặc trên người bộ đồ tây màu trắng. Đừng thấy hắn ăn mặc giống như một hoàng tử bạch mã vậy, nhưng Trần Thanh Thanh lại chẳng thích hắn chút nào, thậm chí còn có thể thấy rõ sự chán ghét trong ánh mắt của cô.
"Có chuyện gì để nói sau đi, hôm nay tôi còn có việc."
Trần Thanh Thanh như không có ý mời tên Tần Tử Hoa vào nhà.
Tần Tử Hoa không hề bận tâm đến thái độ của Trần Thanh Thanh đối với mình, hơn nữa hắn còn mỉm cười, cứ như một thân sĩ vậy, khẽ cúi người, hắn nói:
"Thanh Thanh à, hãy cho phép anh vào trong nhé ? Anh biết dạo gần đây em đang luyện võ với Phương Hạo Vân. Nếu em thật sự muốn học võ công cao hơn, anh cũng có thể dạy em mà."
Trần Thanh Thanh thầm cười lạnh lùng, trong lòng thầm nghĩ:
"Anh dạy tôi sao ? Mục tiêu của tôi chính là phải đánh bại anh, theo anh học sao ? Đúng là trò cười."
"Xin lỗi nhé, tôi đã hẹn với Phương Hạo Vân rồi, mong là anh sẽ không quấy rầy chúng tôi. Đợi khi nào tôi rảnh, tôi sẽ chủ động đến nhờ anh chỉ dạy."
Trần Thanh Thanh thể hiện rõ thái độ của mình
"Chị Thanh Thanh ơi, xin lỗi chị em đến trễ, em nghĩ nếu chị không còn chuyện gì quan trọng thì, chúng ta có thể bắt đầu được rồi."
Phương Hạo Vân tuy đến trễ nhưng mặt mày vẫn rất thong dong, hắn như không thèm để mắt đến Tần Tử Hoa, chỉ nói chuyện với Trần Thanh Thanh mà thôi.
Ánh mắt Trần Thanh Thanh như có chút vui vui, nép qua một bên cho Phương Hạo Vân bước vào, liền lạnh lùng nói:
"Xin lỗi nhé, tôi không có thời gian để tiếp đãi anh."
Tần Tử Hoa liếc nhìn Phương Hạo Vân đầy tức giận, dường như hắn không hề muốn che dấu sát khí và sự hận thù trong mắt mình. Nhưng chỉ liếc được vài cái, hắn chẳng còn cách nào, đành phải rời khỏi. Tết nguyên đán sắp đến rồi, cái ngày mà hắn lăng nhục Phương Hạo Vân không còn xa nữa, đừng có vì một việc nhỏ mà nóng vội, để rồi phá vỡ toàn bộ kế hoạch.
"Rầm…!"
Trần Thanh Thanh cũng cảm thấy rất rõ sự thù địch của Tần Tử Hoa với Phương Hạo Vân, cô cũng thể hiện luôn là mình đứng về phía Phương Hạo Vân, nên khi vừa nói dứt câu, cô đã đóng sầm cửa lại, nhốt tên Tần Tử Hoa ở bên ngoài.
Tần Tử Hoa đứng ở bên ngoài, giận đến nỗi tím tái mặt mày, hắn nghĩ là nếu hắn chủ động đến dạy võ công cho Trần Thanh Thanh, thì cô nhất định sẽ rất vui. Ai dè, người ta chẳng thèm đếm xỉa gì tới hắn.
"Đồ đàn bà thối, sớm muộn gì mày cũng là của tao, hãy xem tao sẽ khiến mày thế nào, dày vò mày thế nào…" Bất giác trên khuôn mặt của Tần Tử Hoa lộ ra một nụ cười gian xảo.