Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 117 : Cường giả trên đỉnh tháp (1 +2)

Ngày đăng: 02:15 19/04/20




"A!"



Ngay lúc cô vừa mới chuẩn bị đứng dậy, lại một lần nữa phát ra tiếng kêu sợ hãi. Bởi vì, cô nhìn thấy người đàn ông vừa đuổi giết mình ở trong mộng.



Cô đưa tay nhéo đùi của chính mình, rất đau, không phải đang nằm mơ.



"Anh... anh muốn làm gì?"



Tuyết Phi Phi hoảng sợ nhìn người đàn ông tựa cười lại như không cười ở trước mặt, hình ảnh khủng bố ở trong mộng lại không ngừng hiện lên trong đầu cô, khiến cho thân thể của cô theo bản năng lại không ngừng run rẩy.



"Đừng giết tôi, anh muốn tôi làm gì tôi cũng nguyện ý..."



Tuyết Phi Phi nhấc chăn lên, để lộ thân thể trần trụi ra, hy vọng người đàn ông này có thể vừa ý với sắc đẹp của mình, không gây thương tổn đến mình.



Phương Hạo Vân theo bản năng nhìn thoáng qua thân thể của Tuyết Phi Phi, bộ ngực tuy rằng rất lớn, nhưng mà lại hơi nhão. Gái điếm đúng là gái điếm, bị người ta chơi quá nhiều, đừng nằm mơ mà có thân thể thanh xuân xinh đẹp.



"Mặc quần áo đi."



Phương Hạo Vân khinh thường hừ một tiếng, nói: "Có biết không? Thân thể của cô khiến cho tôi ghê tởm..."



Cùng là phụ nữ, nhưng khi Trương Mỹ Kỳ trần truồng lại hấp dẫn hơn cô ta hàng ngàn hàng vạn lần.



Tuyết Phi Phi hơi sửng sốt, không có thời gian để tự hỏi xem gã đàn ông này có phải là bị bất lực hay không, vì cái mạng nhỏ, cô vội vàng mặc một bộ váy dài màu đen ở bên cạnh.



"Đừng giết tôi, anh muốn làm gì cũng được, tôi chỉ cầu anh đừng giết tôi." Tuyết Phi Phi cuộn chặt thân mình, có vẻ lạnh run.



" Không cần phải sợ hãi, hôm nay tôi đến, là muốn hỏi cô mấy vấn đề. Cô chỉ cần trả lời chi tiết cho tôi, tôi sẽ không làm tổn hại gì đến cô."



Phương Hạo Vân trầm giọng hỏi: "Có phải là chủ nhiệm Lý giúp đỡ ông chủ Kim kéo một giáo sư tên là Lộ Ba xuống nước cùng phải không?"



"Đúng!"



Tuyết Phi Phi vội vàng gật đầu: "Tôi tận mắt nhìn thấy, đích xác là có chuyện như vậy. Giáo sư Lộ kia hình như là không ham tiền, có điều lại không qua được ải mỹ nhân. Hiện giờ đàn ông đều như vậy, luôn bị thất thủ bởi sự dịu dàng... đương nhiên, ngoại trừ anh, anh..."



"Đủ rồi, tôi chỉ cần cô trả lời có đúng hay không là được, không cần phải cảm khái với tôi."
Người nói là một người đàn ông cực kỳ tuấn mỹ, bộ dáng đại khái khoảng hai mươi bảy hai tám, hình thể kiện mỹ, cân xứng, mày rậm mắt to, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, môi rất lớn, có sức gợi tình.



" Hạo Thiên, tôi hỏi anh, nếu là anh, anh có lựa chọn thời điểm như mặt trời buổi ban trưa để rời khỏi tổ chức không?"



Nói chuyện là một cô gái hết sức xinh đẹp, tuy rằng trời rất lạnh, nhưng mà cô lại ăn mặc vô cùng mỏng manh. Một bộ quần áo bó màu đen, đường cong thân thể uyển chuyển lả lướt, giống như một nữ thần gợi cảm vậy.



"Chỉ có kẻ ngu mới làm thế."



Người đàn ông được gọi là Hạo Thiên khinh thường nói: "Quỷ Thủ lựa chọn rời khỏi, đó là bởi vì hắn đúng là ngu... Nguyệt Như, em không nên cảm thấy tiếc hận vì cái loại đàn ông đó, hắn nhất định chỉ có thể làm một người đàn ông bình thường, chen lấn trong cái đám người rộng lớn đó. Nhưng mà chúng ta không giống thế, chúng ta nhất định phải đứng ở đỉnh cao nhất của thế giới, tựa như bây giờ..."



"Không, Hạo Thiên, anh sai rồi!"



Cô gái lắc lắc đầu, nhìn lên bầu trời đầy sao, nghiêm túc nói: "Thiên Đạo Quỷ Thủ nhất định chính là một vương giả, cho dù anh ấy có rời khỏi tổ chức, tôi nghĩ tài năng của anh ấy cũng sẽ không bị mai một."



"Tôi thừa nhận rằng Quỷ Thủ là người xuất sắc nhất trong số bốn người chúng ta, có điều hắn ta căn bản là không xứng làm sát thủ, hơn nữa hắn cũng không thích hợp để làm sát thủ, hắn thiếu đi một trái tim lãnh khốc."



Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, nói: "Hơn nữa, hắn cũng không nên cứ như vậy mà đi, thậm chí ngay cả giáo quan cũng bởi vậy mà rời khỏi tổ chức... hắn là một kẻ nhu nhược."



" Hạo Thiên, anh lại sai rồi."



Cô gái yếu ớt thở dài một tiếng, nói: "Quỷ Thủ cũng chỉ là muốn theo đuổi cuộc sống mình mong muốn, anh ấy không sai, anh ấy không phải là người nhu nhược, rời khỏi tổ chức cũng không có nghĩa là anh ấy muốn trốn tránh cái gì cả. Mỗi người đều có quyền lợi được lợi chọn cuộc sống cho riêng mình, ai cũng không có quyền can thiệp..."



"Thật sự là không nghĩ tới, Thiên Đạo Yêu Cơ của chúng ta cũng có thể đa sầu đa cảm?"



Hạo Thiên cười cười trào phúng: "Nguyệt Như, mỗi ngày em đều nghĩ tới hắn, nhớ đến hắn, tôi hỏi em, em có biết rằng trong lòng hắn có nghĩ đến em hay không? Em có biết hiện giờ hắn đang làm gì không? Có lẽ, hắn đang tiêu dao khoái hoạt đó. Nguyệt Như, đừng quên rằng em là Thiên Đạo Yêu Cơ, em là cường giả của thế giới, không nên vì một người đàn ông nhu nhược mà khiến cho ý chí tinh thần của em sa sút..."



"Nói cho tôi biết, hắn đang ở nơi nào? Tôi muốn quyết đấu cùng hắn, tôi muốn chứng minh một thực tế, tôi mạnh mẽ hơn hắn."



Hạo Thiên kiêu ngạo nói: "Cho dù rằng em sẽ không lựa chọn tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua cơ hội được quyết đấu với Quỷ Thủ. Tôi muốn nói với tất cả mọi thành viên trong tổ chức, tôi, Thiên Đạo Tu La mới là người đàn ông mạnh mẽ nhất."



" Quỷ Thủ cũng đã quyết định trở thành một người bình thường, vì sao anh cứ phải bắt ép anh ấy?"



Cô gái lạnh giọng nói: "Anh từ châu Âu bám theo tôi về Trung Quốc, chính là muốn từ tôi mà tìm được Quỷ Thủ, phải không?"