Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 121 : Sự hiểu lầm đầy cám dỗ(1 +2)
Ngày đăng: 02:15 19/04/20
"Em cũng đã đồng ý với tôi một chuyện, đó là để tôi tự mình đi tìm Quỷ Thủ mà."
Hạo Thiên bình thản nói: "Nguyệt Như, đừng nóng giận, em cứ yên tâm, tôi sẽ không bại dưới tay hắn đâu. Hơn nữa tôi hứa với em, nếu như hắn thua thì tôi cũng không giết hắn, vậy em đã yên tâm chưa?"
Cô gái than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: "Anh ấy sẽ không thua, tôi cũng đã nói rồi, nếu như anh vẫn cố ý làm như thế thì tôi không ngăn cản nữa, nhưng anh nhất định sẽ hối hận."
……..
Lúc này đã là mười hai giờ đêm, Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi vẫn chưa ngủ được. Đêm nay đáng lẽ phải ra ngoài vui chơi thỏa thích nhưng hai cô chỉ một mực ở trong phòng khách, lặng lẽ xem TV.
"Chị Mỹ Kỳ, chị vào phòng nghỉ đi, em biết chị đang chờ Hạo Vân, nhưng có lẽ hôm nay không về đâu. Đêm nay ai ai cũng ra ngoài, Hạo Vân nhất định đã đi chơi cùng Bạch Lăng Kỳ rồi. Có khi chơi mệt quá, cậu ấy sẽ qua đêm ở bên ngoài luôn cũng không chừng..."
Tạ Mai Nhi kéo tay Trương Mỹ Kỳ, nói: "Mau vào nghỉ đi, đừng vì một người đàn ông không thuộc về chị mà đau đầu nhức óc nữa."
"Mai Nhi, không phải chị đang đợi Hạo Vân, mà chị đang nghĩ đến một chuyện..."
Ánh mắt Trương Mỹ Kỳ đầy u oán, nói: "Chị muốn xin nghỉ làm mấy ngày…"
"Sao vậy chị?"
Tạ Mai Nhi thắc mắc: "Chị Mỹ Kỳ, gần đây phòng thị trường của chúng ta khá là bận rộn, nếu thời điểm quan trọng này mà chị xin tạm nghỉ thì chẳng phải sẽ khiến giám đốc Phương cho rằng chị kiếm cớ thoái thác sao?"
"Chị sẽ trực tiếp giải thích với tổng giám đốc Phương."
Trương Mỹ Kỳ mờ mịt nói: "Chị muốn giải quyết ổn thỏa chuyện ly hôn trước rồi mới yên tâm trở lại với công việc. Nếu không tư tưởng của chị sẽ vẫn luôn dao động. Cho dù có cố gắng đi làm thì cũng không thể nào tập trung tinh thần vào công việc, do đó hiệu quả sẽ không cao."
"Nhưng giải quyết chuyện ly hôn đâu phải chỉ trong ngày một ngày hai là được? Chị nên biết, Tưởng Đại Phát chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý ly hôn đâu. Biện pháp duy nhất có lẽ là phải nhờ đến sự can thiệp của luật pháp, nhưng có điều…" Tạ Mai Nhi định nói, sau đó lại thôi.
Trương Mỹ Kỳ cười khổ nói: "Mai Nhi, chị biết em muốn nói gì mà. Em đang lo là chị sẽ bị xử thua nếu nhờ đến toà án phải không?"
Tạ Mai Nhi chân thành gật đầu, nói: "Ừm, em chính là lo điều này."
"Đại sắc lang, cậu quả nhiên là tên đại sắc lang, tôi hôm nay mới biết rõ nhân cách của cậu!"
Nhớ đến khi nãy tay của Phương Hạo Vân sờ lên bụng mình, mặt Tạ Mai Nhi liền nóng bừng như lửa đốt. Mặc dù trước kia khi hắn xem bệnh cũng đã từng đụng chạm qua thân thể cô, đã từng có chút kích thích, nhưng lần đó làm vậy là để trị bệnh, không giống với lần này.
"Chị Mai, em bây giờ so với Đậu Nga còn oan ức hơn! Thật sự là khi chị đang ngủ đã vô thức kéo lấy tay của em mà!"
Phương Hạo Vân thấp giọng nói: "Mà chị cũng nói nhỏ thôi, kẻo làm chị Mỹ Kỳ thức bây giờ."
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Tạ Mai Nhi lại càng cảm thấy hắn có tật giật mình. Cũng may mình vẫn còn trong sạch. Cô vừa cảm thấy may mắn vì điều đó, vừa oán hận nhìn Phương Hạo Vân, trợn trừng mắt hạnh, gằn giọng nói: "Đại sắc lang, tôi lại càng muốn lớn tiếng, để cho chị Mỹ Kỳ biết đó! Chuyện như vậy cậu cũng dám làm thì tại sao tôi lại không dám la lên?"
Phương Hạo Vân vô cùng buồn bực, quả thật có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết oan khuất này mà.
Hắn phát hiện mình càng giải thích thì hình như Tạ Mai Nhi càng cho rằng hắn có tật giật mình. Nghĩ vậy, Phương Hạo Vân liền trầm giọng nói: "Chị Mai, dù sao điều cần giải thích thì em cũng đã giải thích rồi, nếu như chị không tin thì em cũng không còn cách nào khác. Thật ra trai gái ở chung một chỗ đúng là có chút bất tiện, lại thêm chị Mỹ Kỳ hiện tại đã quay trở lại, cho nên em đã quyết định, chờ tới sau tết Nguyên Đán sẽ dọn đi…"
"Cậu…cậu là đồ khốn kiếp…"
Tạ Mai Nhi nghe nói Phương Hạo Vân muốn ra ngoài, liền lập tức phát hỏa, giận dữ nói: "Cậu lợi dụng tôi xong rồi thì muốn bỏ đi hả? Nói cho cậu biết, tôi không phải dễ bị hiếp đáp như vậy đâu…"
Tạ Mai Nhi lại vươn tay cầm lấy một cái gối ném về phía Phưong Hạo Vân. Lần này bị hắn nhẹ nhàng chụp lấy.
"Tôi đánh chết cậu!"
Không có gối, Tạ Mai Nhi liền quơ loạn xạ trên giường, nào là áo gối, chuông báo thức trên đầu giường, khăn giấy…chỉ cần cái gì có thể cầm được là cô liền ném về phía Phương Hạo Vân.
Đột nhiên cô rút được từ dưới gối một cái quần lót. Phưong Hạo Vân thấy vậy liền khẽ chau mày, quát nhẹ: "Chị Mai, đủ rồi, đó là quần lót của em đó…không được ném lung tung!"
Tạ Mai Nhi lúc này mới phát hiện mình dưới tình thế khẩn cấp đã chụp luôn cả quần lót của người ta. Cô liền nổi da gà, vội vàng ném vật đó về phía Phương Hạo Vân, sau đó nói: "Đồ độc ác, cậu…cậu lại giấu cả quần lót dưới gối…"
Phương Hạo Vân cũng đổ đầy mồ hôi, mới nhớ lại hình như hôm nọ mình quên cất vào tủ. Còn mấy cái gối này lúc thường mình cũng ít dùng, chỉ có chị Mai Nhi là tối nay có gối đầu qua thôi.