Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 157 : Giao dịch giữa hai chị em

Ngày đăng: 02:16 19/04/20




Lúc bắt máy nghe tin từ Tạ Mai Nhi, Phương Hạo Vân đang nắm tay Bạch Lăng Kỳ sánh bước về nhà, thấy sắc mặt bạn trai lộ vẻ lo lắng, Bạch Lăng Kỳ vội quan tâm hỏi thăm: "Hạo Vân, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Nhìn anh có vẻ căng thẳng quá vậy…"



"Chị Tuyết Di vừa lên nhà chúng ta, chị ấy biết mình cho chị Mai và chị Mỹ Kỳ vào ở chung nên giờ đang điên tiết lên trên kia kìa…" Phương Hạo Vân thông báo tình hình nguy cấp với bạn gái.



"Sao chị lại tức giận vậy, em thấy đâu có chỗ nào không ổn đâu ?" Bạch Lăng Kỳ lấy làm lạ.



"Cái này... tóm lại là chị không thích anh cho họ thuê phòng..." chuyện này Phương Hạo Vân cũng không tiện giải thích thêm, đâu thể nói là, do anh với chị Mỹ Kỳ từng có mối quan hệ bất thường, nên bà chị mới phản đối chứ...



"Vậy hai đứa mình mau về nhà đi..." Bạch Lăng Kỳ cười nói: "Thật ra anh cũng không cần lo lắng như vậy, để em nói chuyện với chị xem sao..."



Phương Hạo Vân suy nghĩ một lúc, nói: "Kỳ à, lần này phải nhờ cả vào em rồi, em phải khuyên chị vài câu, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau cả. Cúi đầu không gặp nhưng ngẩng đầu cũng gặp, làm to chuyện lên cũng chẳng hay ho gì."



"Uhm...!"



Bạch Lăng Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Em biết rồi."



Đứng cãi nhau hơn nửa ngày trời, hai cô dường như cũng đã thấm mệt, hai người không hẹn mà cùng ngồi trên một chiếc sofa, hai mắt nhìn nhau, liếc qua liếc lại, mặt ai cũng đầy tức giận.



Theo Phương Tuyết Di thì, người đàn bà này thật không biết xấu hổ, cứ luôn tìm cách bám lấy Hạo Vân. Vốn dĩ cô muốn giúp em trai tìm một căn nhà mới, sau đó để Bạch Lăng Kỳ đến ở cùng hắn, thì mọi chuyện xem như đã giải quyết xong, cuối cùng dọn dẹp cả nữa ngày trời, quả nhiên phát hiện người đàn bà không biết xấu hổ này đã theo đến tận đây, đúng là không thể nhịn được nữa.



Cũng như vậy, theo Trương Mỹ Kỳ thì, cái cô nữ cường nhân trong giới kinh doanh này cũng thật đáng chê cười, biết người ta đã có bạn gái rồi, sao còn chưa chịu bỏ cuộc nữa, ngược lại còn lấy lý do chính đáng để mà chỉ trích mình. Nói một câu khó nghe thì, cả hai đều là người thứ ba, thì đừng có mà chê cười nhau thế. Trước mặt tình yêu, ai cũng bình đẳng như ai, đừng nghĩ cô là giám đốc thì có thể lấy quyền thế ra ép người. Trong công ty thì tôi kính trọng cô. Việc công làm theo công, nhưng còn việc tư thì, muốn tôi rút lui sao. Không có cửa đó đâu.



"Giám đốc Phương, chị Mỹ Kỳ, hai người đừng cãi nhau nữa, Hạo Vân đã gọi điện về, cậu ấy và Kỳ sẽ mau chóng trở về..." Tạ Mai Nhi mở cửa phòng ra, ló đầu vào nói một câu.



Phương Tuyết Di liền cười: "Về đúng lúc lắm. Đợi chút nữa tôi sẽ bảo Hạo Vân đuổi cổ hai người đi..." thằng nhóc này, lần này hãy xem chị xử tội em thế nào. Tức chết đi được.



Trương Mỹ Kỳ cười khinh miệt: "Hạo Vân về rồi sẽ đuổi cổ ai đi cũng chưa biết chừng ?"



Trương Mỹ Kỳ vẫn có lòng tin ở mình, nhất là sau mấy lần tiếp xúc với Phương Hạo Vân gần đây. Cô có thể cảm nhận được, hình như Hạo Vân cũng có ý thích cô. Chắc hắn cũng không tuyệt tình đến vậy đâu.
Phương Tuyết Di nghiêm túc nói: "Đau dài chi bằng đau ngắn, em có hiểu đạo lý đó không ?"



Đạo lý ai mà chẳng hiểu, nhưng làm thì đâu có đơn giản như vậy. Phương Hạo Vân không muốn quá tuyệt tình, Kỳ cần hắn, nhưng Mỹ Kỳ cũng cần hắn vậy.



"Chị à, chuyện này em sẽ giải quyết từ từ, em mong là chị đừng tiếp tục gây khó dễ cho chị Mỹ Kỳ nữa, thật ra chị ấy rất tội nghiệp..." Phương Hạo Vân nói một cách chân thành, thậm chí trong giọng điệu còn có thêm một chút van xin.



Phương Tuyết Di cảm thấy khó xử.



Lùi một bước mà nói, cứ cho là những gì em trai nói đều là thật, là do hắn sau khi say rượu đã làm cưỡng bức Trương Mỹ Kỳ. Bản thân Trương Mỹ Kỳ là một cô gái tốt, nhưng là thân con gái, nên cô không cách nào chấp nhận đàn ông bắt cá hai tay được. Hơn nữa tên đàn ông này lại là em trai mình.



Cô cảm thấy em trai vẫn còn nhỏ, vẫn chưa biết cách xử lý những chuyện ở phương diện tình cảm, nếu cứ tiếp tục như thế, có khác gì đang đùa với lửa đâu.



Đạo lý ngàn xưa không thay đổi, chơi lửa có ngày bỏng tay.



Nhân nhượng thì rất dễ, nhưng vấn đề là những chuyện xảy ra sau này sẽ do ai chịu trách nhiệm đây ?



"Chị, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, em đủ khả năng giải quyết chuyện của mình mà, hay cho em chút thời gian, em sẽ giải quyết chuyện này một cách tốt đẹp nhất." Phương Hạo Vân lại van nài lần nữa.



Phương Tuyết Di chưa từng thấy em trai mình nói chuyện nhỏ nhẹ với mình đến thế, cho dù là sau khi đổi tính, thì đây cũng là lần đầu tiên hắn nói vậy với mình.



Chần chừ một lúc, Phương Tuyết Di thở dài nói: "Hạo Vân, vốn dĩ đây là chuyện riêng của em, chị cũng không tiện nói nhiều. Nhưng bây giờ em vẫn còn nhỏ, người làm chị đây không thể cứ mở to mắt nhìn em phạm sai lầm mà không lo tới được. Nhưng nếu em đã nói vậy thì, chị cũng không kiên quyết nữa. Mong em biết bản thân em đang làm gì, và cũng biết nắm chắc tình cảm của mình. Nhớ nhé, sai một ly đi một dặm..."



Phương Hạo Vân nói tiếp: "Chị, em biết rồi, đến lúc muốn quay đầu lại cũng không được chứ gì... tin em đi, em nhất định có thể xử lý tốt mọi chuyện."



"Được, chị hứa với em, sẽ không gây khó dễ cho Trương Mỹ Kỳ nữa. Nhưng, em cũng phải hứa với chị một việc ?"



Phương Tuyết Di có chút ái ngại: "Lúc trước em và Trương Mỹ Kỳ đã từng làm những gì chị không nói tới, cũng không có cách nào để nói nữa rồi, nhưng từ hôm nay trở đi, chị không cho phép em có quan hệ giới tính nữa."