Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 16 : Dì Bạch
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
"Alô, Em là Lăng Kỳ đây."
Trong điện thoại quả nhiên phát ra giọng nói trong trẻo của Bạch Lăng Kỳ: "Hạo Vân này, những ngày này anh có nhớ em không nè?"
"Nhớ chứ, sao mà không nhớ, anh ngày nào cũng nhớ, ngày nhớ đêm mong, từng phút từng giây đều nhớ đến em…"
Phương Hạo Vân nói ra một tràng câu nhớ nhung làm người ta mát lòng mát dạ, thật ra hắn cũng không phải là người lẻo mép, nhưng mỗi khi nhớ đến nụ cười dễ thương của Bạch Lăng Kỳ, hắn lập tức có hơi động lòng, tuy hai người chỉ mới gặp mặt vội vàng có một lần, nhưng Phương Hạo Vân cảm nhận được từ cô gái này tình yêu chân thành đối với hắn, cứ như cô bé thắt tóc bím năm xưa vậy.
Nên bắt đầu từ ngày đó trở đi, hắn đã sờ vào khuôn mặt và hứa rằng hắn sẽ thay chủ nhân của khuôn mặt này chăm sóc tóc cho cô bạn gái xinh xắn Bạch Lăng Kỳ.
Bạch Lăng Kỳ hiển nhiên không ngờ Phương Hạo Vân xưa nay bị cô mắng là khúc gỗ lại có thể nói ra những câu tình tứ khiến cô vui mừng khôn tả như vậy.
Bạch Lăng Kỳ không đi suy xét tại sao Phương Hạo Vân lại có sự thay đổi đột ngột này, lúc này cô đang hạnh phúc vô cùng, tim cô đang ngọt như mật ong, cô nhõng nhẽo nói: "Hạo Vân, em cũng nhớ anh, ngày đêm nhớ tới anh, em muốn mau quay về Hoa Hải, nhưng dì em bắt em ở lại thêm mấy hôm. À phải rồi, mấy hôm nữa là nhập học, nhỡ đến lúc đó em không kịp quay về, có lẽ sẽ xin phép nhà trường vắng mặt mấy ngày, anh đừng đợi em, cứ đi nhập học trước nhé. Chúng ta sẽ gặp nhau trong trường, em sẽ mang quà cho anh đấy. Đúng rồi, em nghe các bạn học nói đại học Hoa Hải là trại tập trung gái đẹp, anh không được nhân lúc em vắng mặt, trêu ghẹo các bạn gái khác đấy nhé, bằng không… em bỏ mặc anh luôn…"
Phương Hạo Vân vội cười trấn an: "Lăng Kỳ, em nói gì vậy? Anh là người như thế nào em còn chưa rõ à, em đó, cứ yên tâm chơi mấy ngày ở Hàng Châu đi, chúng ta sẽ gặp nhau trong trường."
……
Sau khi tan sở, Phương Hạo Vân do dự trong giây lát, bước đến một tiệm bán quà tặng trên đường Phúc Nguyên. Vừa bước vào cửa thì thấy dì Bạch đang dọn hàng chuẩn bị đóng cửa.
"Hạo Vân, là cháu đấy à, hay quá, mau phụ dì một tay."
Bà chủ tiệm bán quà thấy Phương Hạo Vân đi vào, mỉm cười đưa cho hắn một giỏ hoa bự: "Hôm nay làm ăn khá lắm nên dì định đóng cửa tiệm sớm một chút."
Phương Hạo Vân xắn tay áo lên bắt đầu giúp dì Bạch làm việc, không đến mấy phút sau, hai người đã thu dọn xong đống hoa tươi đặt trước cửa vào nhà.
Đóng xong cửa tiệm, Phương Hạo Vân theo dì Bạch đi vào trong khu vực nhà ở.
"Làm hết bao nhiêu việc chắc mệt rồi phải không? Nào, uống ly nước trước đã, đợi dì thu dọn một chút sẽ đi làm cơm tối, cháu ăn xong rồi hãy về, dù sao dì cũng có chút việc muốn nói với cháu." Dì Bạch đưa một ly nước qua cho hắn, trong đó là nước trà mát lạnh.
Phương Hạo Vân đưa tay đón lấy, hớp một ngụm trà, mỉm cười khen lấy khen để: "Trà ngon, đúng là trà ngon…"
Lúc này dì Bạch cũng tự rót cho một một ly, ngồi đối diện Phương Hạo Vân, dáng vẻ hạnh phúc và mãn nguyện, từ tốn nói: "Hạo Vân, cháu sống có quen không? Cháu cảm thấy cuộc sống hiện giờ thế nào? Có phải như mong muốn của cháu? Có phải cuộc sống cháu cần?"
Nghe dì Bạch nói vậy, Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, luồng suy nghĩ trôi bồng bềnh một hồi lâu, hắn nghiêm túc nói: "Cháu cũng không rõ, có lẽ vẫn có chút khác biệt so với tưởng tượng của cháu, nhưng… nhưng cháu quả thật rất thích cuộc sống hiện tại."
Nghe Tạ Mai Nhi nói, sếp của họ Văn Kỳ là người quản lí nghiêm khắc nhất trong số tất cả nhân viên cấp cao trong công ty, nhất là không bao giờ cho phép nhân viên cấp dưới của mình đi trễ về sớm.
Nghĩ đến cảnh bà cô già đó nổi cơn lôi đình là Phương Hạo Vân rầu thúi ruột, trễ là cái chắc rồi, còn phải tắm táp thay quần áo nữa, tập đoàn Thịnh Hâm yêu cầu tác phong ăn mặc của mỗi nhân viên cũng khá nghiêm khắc. Vùa bước vào cổng lớn của tập đoàn, ngay chính giữa đã là một tấm gương lớn, làm vậy để nhắc nhở nhân viên phải chú ý sửa soạn ăn mặc cho chỉnh tề vào.
Sau khi hấp tấp chuẩn bị xong xuôi, lúc chín giờ ba mươi phút Phương Hạo Vân mới đặt chân vào công ty, hắn ngồi vào vị trí ngày thường của mình.
Tạ Mai Nhi vừa thấy Phương Hạo Vân đã vội vàng bước tới, vẫy vẫy tay vênh vênh mũi với hắn, hình như muốn nói với hắn là phen này chết em rồi đó nha.
Phương Hạo Vân mặc kệ động tác của bà chị đồng nghiệp Tạ Mai Nhi, thở dài một hơi, đưa tay bật máy tính lên.
Vừa khởi động máy tính xong, cấp trên quản lí của Phương Hạo Vân, tổ trưởng tổ hai phòng thị trường Văn Kỳ tối sầm mặt bước tới, nói giọng đều đều: "Qua đây một lát!"
Nghĩ đến việc Văn Kỳ đang làm tròn trách nhiệm với công ty nhà mình, Phương Hạo Vân không hề do dự, vội nối bước theo sau.
Văn Kỳ đi thẳng đến khu vực lễ tân trước cửa văn phòng làm việc của tổ hai tổ thị trường, ngồi xuống trên ghế sofa làm bằng da thật, sắc mặt âm u, nói mỉa: "Phương tiên sinh, mời ngồi!"
Xưng hô Phương Hạo Vân là tiên sinh, chính bản thân Văn Kỳ cũng cảm thấy ngượng miệng, thậm chí có hơi quá đáng, ngoài cặp mắt kia ra, cô thấy Phương Hạo Vân chẳng khác nào một đứa trẻ mới lớn.
Phương Hạo Vân nhìn kĩ một lượt nghệch mặt ra, ngồi vào đâu bây giờ? Xung quanh chỉ có hai chiếc ghế sofa, Văn Kỳ ngồi mất một ghế, ghế kia Văn Kỳ đặt túi xách LV và áo khoác của cô lên đó.
Tất nhiên câu mời ngồi đó chỉ là nhằm giễu cợt Phương Hạo Vân.
Bên kia, Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ đều chú ý theo dõi, chuẩn bị xem vở tuồng hay.
Phương Hạo Vân hơi chần chừ một lát, làm ra một hành động không ai dám nghĩ tới, hắn đi đến ghế sofa kia cầm túi xách LV và áo khoác của Văn Kỳ lên, nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Vậy em ngồi vào đây, tổ trưởng à, những thứ này của chị đúng không? Em ôm lấy giúp chị trước nha…"
Đối mặt với Phương Hạo Vân to gan lớn mật và nụ cười thành khẩn của hắn, Văn Kỳ không nhịn được bật cười một tiếng: "Hay lắm đó Phương tiên sinh, xem ra khả năng nhận biết của cậu không đến nỗi tệ."
"Đương nhiên không tệ rồi, nếu không em đâu có thi đậu với điểm cao vào đại học Hoa Hải." Phương Hạo Vân có vẻ đắc ý khoe khoang.
"Tốt, thế tôi hỏi cậu, nếu khả năng nhận biết của cậu không có vấn đề gì, tại sao hôm nay cậu lại đi làm trễ? Chẳng lẽ cậu không biết công ty đúng 8h vào làm việc à?"
Văn Kỳ gay gắt nói liền một hơi, không thèm nể nang nữa: "Tôi không mong muốn cấp dưới của tôi tập thói quen lười biếng không có kỉ luật. Tôi hiểu rõ là dù cậu có đi làm đúng giờ cũng không mang lại lợi ích gì cho công ty, nhưng đó là vấn đề về năng lực, tôi có thể chấp nhận, vì không phải ai đều là thiên tài, là nhân viên xuất sắc, nhưng hôm nay cậu đi trễ thì đó lại là thái độ của cậu. Năng lực có thể đào tạo, từ từ cải thiện, còn thái độ thì phải chỉnh sửa ngay tức thì…"