Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 163 : Tình mặn nồng
Ngày đăng: 02:16 19/04/20
Phương Hạo Vân khẽ chau mày, vấn đề này thật khó trả lời. Quan hệ thân thích gì à ? Từ sau khi đổi mặt sống lại, hắn chính là người thừa kế của nhà họ Phương, Phương đại thiếu gia.
Nhưng hắn vẫn không muốn để lộ thân phận của mình.
Tuy rằng, Trương Mỹ Kỳ là một người đáng tin cậy, nhưng Phương Hạo Vân cũng có suy nghĩ của hắn, tạm thời, hay là vẫn tiếp tục giữ thân phận nhân viên bình thường ở công ty sẽ tốt hơn.
Gần đây do tập đoàn Thịnh Hâm đã trúng thầu công trình hơn hai tỷ mấy, nên càng lúc càng có nhiều công ty và cơ quan đã thầm chú ý đến tập đoàn Thịnh Hâm. Thậm chí một số công ty và cơ quan đã phái gián điệp đến trà trộn vào, cố ý muốn gây phiền phức và tranh chấp cho tập đoàn Thịnh Hâm.
Chỉ tính đến hôm qua thôi, đội bảo vệ của công ty đã thành công loại trừ được 3 tên gián điệp. Nhưng theo Phương Hạo Vân thấy, sự việc vẫn chưa kết thúc. Một số gián điệp cao cấp hơn e là đội bảo vệ không thể nào phát giác được. Hắn dự định sẽ góp một phần sức cho công ty, lợi dụng chức vụ của mình, âm thầm điều tra để loại bỏ những tên gián điệp này.
Hiện giờ hắn chỉ là một nhân viên thấp hèn ở phòng maketing, vả lại còn thuộc dạng không thích trèo cao nữa. Thân phận như vậy, là dễ dàng che mắt nhất.
"Hạo Vân, em đang nghĩ gì vậy ? Chẳng lẽ em đang suy nghĩ giữa hai người là mối quan hệ thân thích gì à ?" Phải công nhận là, trực giác của phụ nữ đôi khi rất chính xác.
Phương Hạo Vân cười, giải thích: "Là như vậy, giám đốc Phương không muốn em dựa dẫm vào mối quan hệ thân thích giữa hai nhà để mà tiến thân. Chị ấy mong em sẽ dựa vào thực lực của mình, từ từ tiến lên những cương vị khác trong công ty. Nên em đang nghĩ, có nên tiết lộ mối quan hệ giữa em và giám đốc Phương hay không..."
"Nói đi, chẳng lẽ ngay cả chị mà em cũng giữ bí mật sao."
Trương Mỹ Kỳ hứ một tiếng, sắc mặt không vui nói: "Đều tại em, nếu em nói sớm hơn, chị cũng đâu cần gây ra sự hiểu lầm lớn với giám đốc Phương như vậy."
"Thật ra, tổng giám đốc Trác Nhã là mẹ nuôi của em...!" Trong lúc nóng vội, Phương Hạo Vân đã tùy tiện nghĩ ra một cái cớ.
"Vậy nghĩa là giám đốc Phương chính là chị nuôi ?"
Trương Mỹ Kỳ cảm thấy sự việc này không được lạc quan lắm, chỉ là chị nuôi thôi, đâu phải chị ruột đâu. Nhưng nói đi nói lại, thì đó cũng là thân thích. Lúc này cô đã hiểu rõ vì sao giám đốc Phương cứ bảo vệ cho Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu: "Đúng là chị nuôi không hề giả dối..."
Tâm trạng tốt, thì tất cả đều tốt.
"Hạo Vân, em nên nói sớm với chị chứ ?" Trương Mỹ Kỳ chớp chớp đôi mắt to tròn, cười, lắc lư thân hình gợi cảm thật làm động lòng người.
"Bây giờ cũng đâu có muộn, đối với chị mà nói, cũng có thể xem như là một ngạc nhiên lớn vậy ?" Phương Hạo Vân thầm cười nói. Sau này còn nhiều điều ngạc nhiên hơn nữa.
Thật ra, đối với chuyện chị Mỹ Kỳ vẫn còn giữ mối quan hệ như thế với Phương Hạo Vân, Tạ Mai Nhi vẫn giữ ý phản đối, nhưng những gì cần nói đều đã nói rồi, những gì cần khuyên cũng đã khuyên rồi, hai người họ vẫn cứ việc tôi tôi làm, cô cũng đành bó tay.
Dù sao thì mỗi người đều có cách sống riêng của mình.
Tạ Mai Nhi cười nhạt, nói: "Em mới về thôi, em còn tưởng chị chưa về nữa, nên đến tìm Hạo Vân…"
Tạ Mai Nhi thật nể mặt hai người họ, những chuyện lúc nãy không hề nhắc đến, xem như phấn trên bảng xóa đi hết.
"Chị có gọi cho Kỳ chưa ? Chúng ta có phải chuẩn bị cơm tối không ?" Phương Hạo Vân cố ý hỏi.
"Làm ơn đi, Kỳ là bạn gái của em, sao em lại không biết khi nào người ta về chứ ?"
Tạ Mai Nhi bực tức cười một tiếng, ánh mắt ẩn chút gian xảo: "Không phải chứ, em nên biết mấy giờ Kỳ về mới phải…"
Nếu không thì em cũng đâu dám đưa chị Mỹ Kỳ đến phòng em để mà hú hí chứ ?
Giả dối!
Người đàn ông giả dối, còn người đàn bà lại si tình.
"Trời ơi, hai người đúng là sống vui vẻ phong lưu, nhưng chị lại là người mang tội nè…"
Đứng ngay trước cửa nghe cũng khá lâu, nên quần lót của Tạ Mai Nhi đã ướt đẫm. Còn không phải sao, lại mắc công cô phải giặt quần áo thêm lần nữa. Đương nhiên, đó cũng chưa kể đến ảnh hưởng về tinh thần. Chẳng biết nên đi đâu kiện đây, cuộc sống bình yên ơi, mình sẽ không để ai tổn hại đến bạn đâu…
…….
Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, Nguyệt Như đứng trên bậu cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đầu sao, thì thầm một mình, nắm tay cô nắm chặt lại, trong đôi mắt xinh đẹp của cô thỉnh thoảng lại phát ra sát khí.
"Anh rất tuyệt tình, anh từng nói không muốn mình gặp lại nhau, nhưng em không quan tâm, Giáo quan từng nói với em, yêu một người, không phải là sở hữu người đó. Em chỉ cần anh được hạnh phúc, vậy đã đủ rồi… Hạo Thiên, tôi nhất định không để anh phá hoại cuộc sống bình yên của Hạo Vân đâu… Anh nhất định phải chết…"
Nguyệt Như buồn bã thở dài, đã xác định được chủ ý của mình. Cô đi đến tủ áo, thay một bộ quần áo bó màu đen, trên khắp toàn thân chỉ để lộ ra một đôi mắt sắc bén.