Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 165 : Thỏa thuận bị hủy bỏ
Ngày đăng: 02:16 19/04/20
Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh hẹn nhau ở nhà họ Trần, sau đó mới từ nhà họ Trần xuất phát. Nhà họ Trần và nhà họ Hàn cách nhau không xa, Trần Thanh Thanh có ý muốn nói chuyện riêng tư với Phương Hạo Vân, nên mới đề nghị đi bộ tới. Đối với việc này, Phương Hạo Vân dĩ nhiên cũng không có nghi ngờ gì.
"Hạo Vân, Chị muốn hỏi em vài vấn đề, mong là em có thể thành thật trả lời với chị ?" Sánh vai nhau đi, ánh mắt Trần Thanh Thanh thỉnh thoảng lại liếc nhìn Phương Hạo Vân.
"Chị Thanh Thanh, chuyện gì vậy ? Sao nghiêm túc thế ?"
Phương Hạo Vân gật đầu, nói: " Chị hỏi đi, em là người biết thì sẽ nói, nói hoài không dứt đấy..."
"Em đã đồng ý thì, chị hỏi nhé."
Thái độ của Trần Thanh Thanh trở nên nghiêm túc, đôi mắt long lanh chăm chú nhìn Phương Hạo Vân: "Hạo Vân, có thật em không thích kinh doanh không ? Chí hướng của em là gì ? Chẳng lẽ em không muốn tạo dựng một sự nghiệp oanh oanh liệt liệt sao ?"
Trần Thanh Thanh luôn cảm thấy Phương Hạo Vân là một người rất kỳ lạ, đã quen lâu thế rồi, cô vẫn không thể hiểu nối hắn, thậm chí có thể nói là chẳng hiểu chút nào.
Cô thường nghe ba nói, hắn là một nhân tài hiếm gặp, còn nói hắn là một con rồng đang ẩn thân dưới nước, chỉ cần cho hắn một sân khấu thích hợp, hắn sẽ trở thành phi long, bay lên trời cao.
Nhưng Trần Thanh Thanh lại không hề nhìn thấy ở Phương Hạo Vân có chí lớn nào. Con người hắn, luôn mang lại cho người ta cảm giác khiêm tốn, còn có vẻ lười biếng nữa. Rất khó thấy được khí chất của thanh niên trên người hắn. Nhất là đôi mắt hắn, cứ như đã từng trải qua nhiều sóng gió cuộc đời, có vẻ già dặn hơn so với những người cùng trang lứa.
"Chí hướng của em..."
Nếu là lúc hắn mới đổi mặt, Phương Hạo Vân nhất định sẽ nói, chí hướng của tôi chính là được sống một cuộc sống yên ổn, bình đạm. Nhưng bây giờ đã khác rồi. Có những chuyện, có những câu hỏi, hắn đã ý thức được, hiện thực và lý tưởng là có khoảng cách. Cuộc sống bình yên, không phải đơn giản như trong tưởng tượng. Hoặc là, lúc hắn đổi mặt để sống cuộc sống mới trong một gia đình. Hắn nên chọn một gia đình thật bình thường. Nhưng hắn hiểu rằng, điều đó dường như không hề tồn tại. Đến ngay cả nhà họ Phương, cơ hội này cũng đã làm tiêu tốn không biết bao nhiêu tâm huyết của Nguyệt Như. Tuy rằng trên thế gian này có rất nhiều người, nhưng muốn tìm một người cao thấp mập ốm, thậm chí đến kết cấu của xương cũng giống nhau là một điều không dễ dàng gì.
Nghĩ kỹ lại, có thể có cuộc sống như thế này cũng đã khá lắm rồi. Ít ra, hắn đã thoát khỏi cái tổ sức sát thủ máu lạnh, không cần phải làm những việc giết người vô vị nữa.
So với cuộc sống trước đây. Cuộc sống ở gia đình họ Phương khiến hắn rất hài lòng rồi. So với trước đây, một người đã đổi mặt sống lại như hắn, càng giống một người bình thường hơn.
Có người nói hắn định sẵn không thể sống khép kín được. Lúc đầu hắn cũng không tin, nhưng sau khi xảy ra một số chuyện, tâm tư của hắn cũng đã bắt đầu có thay đổi.
"Có muốn đứng lên không?" Phương Hạo Vân vẫn không đưa ra quyết định cuối cùng.
"Tôi không thích trẻ con, cô còn nhỏ lắm, ngực cũng nhỏ, mà mông cũng nhỏ… mặc lại áo đi…?" Phương Hạo Vân lạnh lùng nói.
"Anh…" Hàn Tuyết Nhi liền bị tức đến nỗi không nói được câu nào, công bằng mà nói, ngực của cô đúng là không được to, nhưng trong số bạn cùng lứa, đã có thể gọi là khá lắm rồi. Vả lại, các bạn nữ ở ký túc xá cùng trường với cô đều khen cô có thân hình đẹp. Hơn nữa, đối với thân hình của mình, cô rất hài lòng và rất tự tin. Nhưng hôm nay lại bị người ta chê cười như thế.
"Tôi không hứng thú với ngực nhỏ…!"
Phương Hạo Vân cười nhạt: "Chắc là cô thích lộ liễu như vậy ? Nhưng đúng là tôi không có hứng thú với con nít…"
"Anh… bây giờ anh không lấy… sau này đừng có hối hận, sau này tôi…"
Hàn Tuyết Nhi mau chóng mặc lại áo len, trong ánh mắt hiện lên một tia gian xảo: "Dù gì thì hôm nay tôi cũng đã cho anh cơ hội, là anh không lấy, sau này đừng có hòng."
Phương Hạo Vân thầm cười, con nít đúng là con nít….
"Tuyết Nhi, thật ra hôm nay tôi theo chị họ cô đến đây, chính là vì muốn nói với cô, thỏa thuận lúc trước của chúng ta xem như hủy bỏ…" Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.
"Hủy bỏ ? Thỏa thuận lúc trước ?"
Hàn Tuyết Nhi rõ ràng là đang rất kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: "Anh nói thật chứ ?Anh không phải đang dụ tôi đó chứ ? Hay là, anh có âm mưu gì đây ?"
Phương Hạo Vân ngồi bên mép giường, cười nói: "Lúc đó tôi đã phá lệ mà nhận nhiệm vụ của một người phụ nữ, hơn nữa còn dùng bộ mặt thật đến gặp cô. Thêm nữa, hôm đó tâm trạng tôi không được tốt, nên thái độ đối với cô cũng không được tốt lắm. Mục đích của tôi chỉ là muốn dạy dỗ cô một tí… bây giờ sự việc đã qua một khoảng thời gian dài rồi, tôi cũng không làm sát thủ nữa. Chuyện lúc trước xem như phấn trên bảng xóa đi mất."
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, trong lòng Hàn Tuyết Nhi bỗng vui mừng khôn xiết, đúng là một chuyện đáng mừng. Lâu nay, đêm đầu tiên của mình đã bị tên ác ma này đặt sẵn, chính là cơn ác mộng trong lòng cô. Bây giờ xem như đã được giải thoát.
"Những gì anh nói đều là thật chứ? Không phải gạt tôi chứ ?" Hàn Tuyết Nhi muốn xác nhận lại lần nữa.
Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu, nói: "Là thật. Thỏa thuận bị hủy bỏ, sau này tôi và cô không can hệ gì đến nhau…"