Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 174 : Mỹ Kỳ ly hôn

Ngày đăng: 02:16 19/04/20




Khóe mắt của Bạch Lăng Kỳ ửng hồng, nói với giọng quật cường: "Không vứt bỏ thì sao nào? Lẽ nào anh muốn em phải chấp nhận việc một chồng hai vợ đốn mạt sao?"



Phương Hạo Vân thở dài nói: "Anh và chị Mỹ Kỳ đã phải trải qua rất nhiều chuyện, anh không thể nào bỏ rơi cô ấy được, anh yêu em, cho nên anh cũng không thể bỏ rơi em.."



"Vô sỉ...!"



Bạch Lăng Kỳ hầm hừ nói: "Da mặt của anh dày lắm..."



"Em mắng phải lắm, suy nghĩ của anh quả là có chút hạ lưu đê tiện... Nhưng những lời anh nói đều là sự thực."



Phương Hạo Vân khó nhọc cười một tiếng: "Chuyện đã như vậy, anh chỉ có thể cố hết sức mình để khuyên em phải tiếp nhận chị Mỹ Kỳ. Kỳ, nghe lời anh nói, chị Mỹ Kỳ sẽ không tranh giành gì với em cả, chị ấy thậm chí còn không màng tới danh phận chính phụ gì đâu."



Bạch Lăng Kỳ trừng mắt hùng hổ nhìn Phương Hạo Vân một cái, rồi quẹt mồm nói: "Đồ đê tiện, thế chị Mỹ Kỳ không cần thì anh sẽ không cho chắc... Anh là đàn ông, anh cơ bản là không thể hiểu được tâm tư của người phụ nữ... Đủ rồi, em không nói chuyện với anh nữa, anh đi đi, em phải đi làm việc rồi. Còn về chuyện của hai chúng ta, em nghĩ em đã nói rất rõ ràng với anh rồi, em không muốn nghe giải thích nhiều dài dòng văn tự đâu..."



"Kỳ, nghe anh nói đã, em đừng có tự lừa dối bản thân như thế..."



Phương Hạo Vân bước tới, rồi dùng sức mạnh nắm chặt lấy tay của bạn gái, rồi kéo mạnh cô áp vào trong ngực mình.



"Bỏ tôi ra!" Bạch Lăng Kỳ không ngừng giãy dụa, tỏ rõ ý kháng cự không chịu nhường bước với Phương Hạo Vân.



"Đồ đê tiện.... bỏ tôi ra... ưm ưm..."



Phương Hạo Vân không cho Bạch Lăng Kỳ có cơ hội để nói thêm, dùng đôi môi cháy bỏng của mình áp chặt vào cặp môi mềm mại của cô, cái lưỡi của hắn bắt đầu ngọ nguậy trong mồm rồi đưa đẩy chấm mút sang phía đối phương.



Mới đầu, Bạch Kỳ còn cự nự không chịu phối hợp, miệng cứ mím môi nghiến lợi rõ là chặt. Thế nhưng chẳng được bao lâu, cô từ từ ngưng bớt sự chống cự, rồi cuối cùng bỏ mặc cho Phương Hạo Vân hôn hít. Lại thêm một lúc nữa, cô thậm chí còn bắt đầu đáp trả lại, rồi cái lưỡi thơm tho cũng bắt đầu tự giác liếm mút lại người tình.



Phương Hạo Vân nói đúng, chính xác là cô đang tự lừa dối chính mình.



Trước đó cô cứ nghĩ rằng mình đã nghĩ thông suốt rồi.



Cô cho rằng mình thật sự có thể buông xuôi.



Cô cho rằng yêu thì có thể ly tan, có thể không đi chiếm hữu nữa.



Nhưng khi được gặp lại kẻ bại hoại kia, cô mới phát hiện sự tình không hề đơn giản như trong suy nghĩ giản đơn của mình, dũng khí lúc trước rất nhanh đã bốc hơi không còn tồn tại nữa. Trong đầu liên tục hiện lên những kỷ niệm đầy hạnh phúc êm đềm khi xưa.




"Em ngồi đi, anh đã ở đây đợi em lâu lắm rồi..." Tưởng Đại Phát hình như đến hơi quá sớm, ở trước mặt anh ta đã thấy có ba ly cà phê đã uống cạn rồi.



Trương Mỹ Kỳ mặt không chút biểu cảm gật gật đầu, ngồi đối diện xuống ghế với Tưởng Đại Phát, rồi gọi người phục vụ một ly cà phê Cappuccino pha đường.



"Mỹ Kỳ, lâu ngày không gặp, giờ trông em càng lúc càng xinh đẹp ra đấy, quay lại với anh đi, em mãi mãi là chủ nhân trong gia đình của đôi ta... Chức vị chủ tịch tập đoàn bất động sản Thiên Hồng anh vẫn luôn để lại cho em."



Trầm mặc một lúc, người mở lời trước vẫn là Tưởng Đại Phát, gã ta vừa nói vừa mỉm cười, giọng nói có chút gì đó ái ngại.



Trương Mỹ Kỳ ngẩn ngơ một lúc, rồi sau đó nói luôn: "Anh cần phải biết mục đích của tôi hẹn anh tới đây hôm nay..."



Nói rồi, Trương Mỹ Kỳ lấy ra từ trong chiếc túi xách của mình một bản đơn ly dị do luật sư đã soạn thảo kỹ càng.



"Anh xem kỹ đi, nếu như không có vấn đề gì, thì xin mời anh ký vào đơn hộ cho..." Trương Mỹ Kỳ nói rồi vứt phịch một cái đơn ly dị sang bên phía bàn của Tưởng Đại Phát.



Tưởng Đại Phát cố nén nhịn cơn phẫn nộ đang dấy lên trong lòng, cầm đơn ly dị lên, khẽ đọc qua một lượt, sau đó trước mặt Trương Mỹ Kỳ, cầm tờ giấy lên xé nát vụn.



"Anh làm trò gì thế?" Trương Mỹ Kỳ tức giận nạt nộ.



Tưởng Đại Phát vẫn cố giữ nụ cười trên môi, nói với giọng chân thành: "Mỹ Kỳ, em cũng biết là anh rất yêu em, anh không thể không có em. Anh sẽ không đồng ý li dị với em đâu."



"Tưởng Đại Phát, chúng ta đã không còn cơ hội hàn gắn nữa rồi, hãy nghĩ lại những gì anh đã làm, nếu như tôi tố cáo anh lên tòa án, tôi nghĩ chắc tòa án nhất định sẽ chấp nhận đơn tố cáo của tôi. Anh là một thương nhân có tiếng ở thành phố Hoa Hải, tôi nể mặt anh lắm thì mới quyết định bàn ký việc ly thân với anh đấy..."



Trương Mỹ Kỳ nói giọng đầy vẻ uy hiếp: "Nếu như anh vẫn ngoan cố, thì tôi sẽ tố tụng lên tòa án..."



"Anh không quan tâm...!"



Tưởng Đại Phát trả lời với vẻ hờ hững, vẻ mặt trâng tráo đáp trả: "Em đừng quên, chính em mới là người phản bội anh trước. Nhân đây anh cũng báo cho em biết, anh có bạn làm bên tòa án, vụ kiện tụng này, em chỉ có đường thua thôi...."



Ngừng lại một lát, Tưởng Đại Phát tiếp tục nói: "Mỹ Kỳ, chẳng lẽ chúng ta không thể chung sống tiếp như trước kia được hay sao? Anh biết anh đã khiến em chịu tủi nhục, khiến em phải cô đơn còm cõi suốt 10 năm trời, bây giờ anh đã biết lỗi của anh rồi, sau này anh sẽ cố gắng mang lại cho em một cuộc sống hạnh phúc. Thời gian qua, anh luôn tích cực đi bái tứ phương trị bệnh, gần đây anh đã liên hệ được với một chuyên gia người Mỹ, ông ấy nói bệnh của anh có thể chữa khỏi được."



"Những điều đó không quan trọng..."



Trương Mỹ Kỳ liếc xéo Tưởng Đại Phát với vẻ chán ghét, rồi nói: "Tôi muốn ly hôn, những điều anh vừa nói chẳng liên quan gì cả. Là bởi tôi đã nhìn rõ con người của anh, hơn nữa tôi cũng chán ghét cuộc sống ở bên cạnh anh. Nếu như anh thật sự yêu lấy tôi, thật sự còn vương vấn tới tình cảm vun đúc suốt mười năm qua của hai ta, vậy thì hãy chấp nhận cho tôi đi nhé?"