Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 185 : Truy cầu lần nữa
Ngày đăng: 02:16 19/04/20
Nguyệt Như nhướng mày, nếu như cô tàn nhẫn xông vào hạ thủ bừa bãi, thì e rằng nơi này sẽ biến thành một bãi chiến trường đầy chết chóc. Nhưng cô không muốn làm như vậy, cô không muốn càng ngày càng cách xa Quỷ Tử.
Trong ba năm phối hợp tác chiến cạnh Quỷ Tử, cô hiểu rõ, anh ấy chỉ giết những kẻ đáng giết. Những viên cảnh sát này đều là những người vô tội, cô sợ rằng nếu mình giết những người này thì sẽ khiến cho cô không được vui lắm.
Đều trách tên Hạo Thiên kia, nếu như không phải hắn tố giác, thì phía cảnh sát đã không biết, và chắc hẳn là cô đã nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ.
Hơi do dự trong chốc lát, Nguyệt Như quyết định hôm nay tạm thời từ bỏ.
Đúng vào thời khắc này, Nguyệt Như bỗng chợt nghĩ tới điều gì đó, cầm lấy thanh đoản kiếm trong tay, chém xối xả vào thân cây đại thụ trồng trước cửa biệt thự, chỉ nghe thấy những âm thanh đinh tai, chiếc cây cổ thụ hai người ôm không xuể tay đã bị chặt đứt, đổ sập xuống mấy bức tường chịu lực của biệt thự.
"Ta chỉ muốn giết Hoa Thiên Minh, các ngươi tốt nhất không nên xen vào việc của người khác, nếu không, lần sau, ta sẽ đại khai sát giới... Nói một câu không khách khí, chỉ dựa vào các người thì không bao giờ ngăn trở nổi ta đâu."
Nguyệt Như nhẹ nhàng nhảy lên, nói giọng oang oang: "Ta cho các người thời gian ba ngày, sau ba ngày nữa, nếu như các ngươi không chịu rút lui, thì đừng trách ta khách khí. Nhân tiện ta nhắc luôn các người,Hoa Thiên Minh không đáng để các người bảo vệ đâu, hắn là một tên ngụy quân tử chính hiệu, là một con sói đội lốt nai tơ. Hai năm trước, vụ cháy ở phòng khiêu vũ Thiên Nguyệt Hoa Hải, chính hắn là kẻ chủ mưu... Nói cạn lời rồi, các người tự lo liệu cho tốt."
"Pằng!"
Đúng vào khoảng lặng sau khi Nguyệt Như nói xong, Đại Phi tự mình dùng súng tự động nhắm chuẩn vào vị trí Nguyệt Như nói, nhưng trước khi viên đạn tới đó thì cô đã không còn ở đó nữa rồi.
Đại Phi hoàn toàn bị kinh ngạc, làm mấy năm đặc công rồi, anh đã gặp mặt không biết bao nhiêu loại người tốt có xấu có, nhưng hôm nay cảnh tượng này khiến cho anh không thể nào tưởng tượng nổi, tốc độ di chuyển của con người lại có thể nhanh hơn đạn, đó còn là người nữa không?
"Sếp, bây giờ phải tính sao?" Một viên đặc công bước lại hỏi.
"Tôi nghĩ hôm nay cô ta sẽ không đến nữa đâu. Cậu ở lại tiếp tục chỉ huy bảo vệ, tôi phải ra ngoài một lát..."
Đại Phi vẫn ghi nhớ câu nói mà sát thủ nói trước lúc bỏ đi. Không còn nghi ngờ gì, từ thực lực mà cô thể hiện lần cuối đó, thì rõ ràng là cô đã thủ hạ lưu tình rồi. Nếu như cô ta muốn, cô ta hoàn toàn có thể xông vào bên trong giết hại toàn bộ mọi người bên trong. Nhưng cô lại không làm vậy, trong đó chắc hẳn phải có một nguyên nhân nào đó chưa được tiết lộ.
Ngoài ra, cô ta nhắc tới vụ cháy ở phòng khiêu vũ Thiên Nguyệt, cũng khiến cho Đại Phi bán tín bán nghi. Vụ cháy đó Đại Phi có biết, chết hơn hai chục người, cuối cùng điều tra đưa ra kết luận là đường dây điện xuống cấp gây chập và cháy. Thế nhưng, với báo cáo lúc kết án, đã có một số cảnh sát viên không đồng ý với lập luận trên, nhất là Trương Bưu, anh kiên quyết không đồng ý với kết quả kết án như vậy, anh cho rằng bên trong còn có rất nhiều điều ẩn tình để đào sâu khai thác. Chỉ là cuối cùng dưới sự tác động của cấp trên, vụ án đã kết thúc chóng vánh.
Hôm nay nghe sát thủ nói như vậy, anh cũng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ Hoa Thiên Minh.Hoa Thiên Minh quá hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức có chút giả tạo. Qua vài ngày tiếp xúc, Đại Phi nhận thấy người này có nụ cười ngụy quân tử, trong ngoài bất nhất, anh quyết định lội đêm quay về bàn bạc với Trương Bưu.
"Kỳ, anh cũng yêu em!" Phương Hạo Vân giọng chất chứa tình cảm nói, chỉ có điều Kỳ đang ngủ say nên không nghe thấy được.
Nhẹ nhàng gỡ tay của Kỳ ra, Phương Hạo Vân quyết định đi rửa mặt trước, ai ngờ hắn vừa đứng dậy thì nghe thấy Kỳ nói: "Hạo Vân, anh định đi à?"
Quay đầu lại nhìn, Kỳ cứ ngỡ đang ngủ đã tỉnh lại, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn mong mỏi vào mình, có chút bịn rịn.
Phương Hạo Vân cười tinh quái: "Có phải tiếc anh đi rồi không? Nếu em đã không nỡ bỏ anh, thì anh sẽ không đi nữa."
"Đi đầu anh ấy, ai tiếc anh cơ chứ, anh đi đi."
Bạch Lăng Kỳ đỏ mặt, khẽ sẵng giọng, khẩu thị tâm phi, khẽ quay mặt đi, không nhìn Hạo Vân nữa. Có điều đôi tai của cô thì cứ vểnh lên, xem xét hành động của Phương Hạo Vân. Hiển nhiên, cô không hề muốn Phương Hạo Vân bỏ đi.
Có lẽ do ngã bệnh, nên Bạch Lăng Kỳ tối nay rất tin tưởng vào Phương Hạo Vân. Cho dù cô vẫn chưa thể mở lòng, cho dù cô vẫn chưa thể hoàn toàn lượng thứ cho tên phong lưu kia. Nhưng cô vẫn luôn hy vọng rằng hắn có thể ở lại bầu bạn với mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Những tâm sự đó của Bạch Lăng Kỳ, Phương Hạo Vân hiểu rất rõ, hắn cúi người xuống, hôn vào trán Kỳ rồi nói: "Kỳ, em yên tâm ngủ đi, anh nói rồi, đêm nay anh sẽ không rời em nửa bước đâu."
Bạch Lăng Kỳ nhìn vào vành mắt của hắn ngượng nghịu nói: "Anh nói thật chứ?"
"Thật!"
Phương Hạo Vân gật đầu, ôn nhu nói: "Kỳ, tin anh đi, từ nay về sau anh sẽ không để em chịu khổ nữa. Anh sẽ giữ lời thề của anh, sẽ tiếp tục theo đuổi em, cho tới khi em quay lại với anh..."
Bạch Lăng Kỳ rơm rớm nước mắt, cô rất muốn nói với Phương Hạo Vân, trong lòng cô đã chấp nhận hắn rồi. Nhưng lời đến miệng thì nghẹn ứ lại, Trương Mỹ Kỳ đứng ngăn cách giữa họ không thể xóa nhòa được.
"Ai thèm anh theo đuổi... Người thích tôi nhiều lắm."
Nói rồi, Bạch Lăng Kỳ bỗng nhiên khóc thút thít, cô há miệng ngoạm thật mạnh vào cánh tay phải của Phương Hạo Vân: "Cắn chết anh đi, cái đồ tồi tệ..."