Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 202 : Bộ tộc thủ hộ Thiên phạt
Ngày đăng: 02:16 19/04/20
"Thuộc hạ hiểu rồi, chỉ có điều..."
Người trung niên nói chuyện mặc một bộ áo màu đen kiểu Tôn Trung Sơn, khuôn mặt có vẻ hơi cổ xưa, vẻ mặt nghiêm túc, trong ánh mắt của ông rõ ràng có tồn tại một loại lo lắng. Người này là Bạch Lệ Thiên - người canh gác của Bạch gia - gia tộc thủ hộ cho Thiên phạt, là một trong những phụ tá đắc lực nhất của dì Bạch. Thủ hạ của ông chính là một tiểu đội canh gác vũ lực, thân thủ của mỗi người đều không tệ, cho dù là vũ khí lạnh, hay là vũ khí nóng hiện đại hóa, đều tinh thông mọi thứ, là chiến lực chủ yếu của Bạch gia.
" Nói tiếp!" Dì Bạch ý bảo ông ta nói cho hết lời.
Người đàn ông trung niên do dự một chút, rồi nói: "Thứ cho tôi nói thẳng, đối đầu với gia tộc Morgan, thế lực của chúng ta chỉ sợ..."
Dưới tay của Bạch Lệ Thiên gần như nắm giữ tất cả lực lượng chiến đấu của Thiên phạt thủ hộ gia tộc. Ông biết rõ, lực lượng như vậy nếu đối kháng cùng gia tộc Morgan, vẫn còn chưa đủ.
" Bạch Nguyệt Thiên, nói ý kiến của ông đi." Dì Bạch quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu trắng.
Người đàn ông trung niên được gọi là Bạch Nguyệt Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Gia tộc Morgan là một trong những gia tộc cổ xưa nhất trong lịch sử châu Âu, tiền tài quyền thế rất lớn, nó thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới một ít quốc gia châu Âu. Theo lý luận mà nói, đúng là không thể đối kháng lại nó. Nhưng mà... theo như tôi được biết, gia tộc Morgan cũng không phải là vững chãi thành một khối. Trải qua nhiều năm như vậy, quy mô của gia tộc Morgan đúng là càng ngày càng khổng lồ, nhưng mà những chuyện tranh quyền đoạt lợi ở bên trong cũng càng ngày càng nghiêm trọng. Căn cứ theo điều tra của tôi, lần này Edward Morgan sở dĩ cưới Nguyệt Như, mục đích cũng chính là hy vọng có thể mượn thế lực của Thiên Đạo để tranh giành ngôi vị tộc trưởng mới..."
"Nói trọng điểm." Dì Bạch nhíu mày nói.
"Trọng điểm chính là, đấu với gia tộc Morgan, chúng ta cũng không phải là không có cơ hội."
Bạch Nguyệt Thiên trầm giọng nói: "Đấu với gia tộc Morgan, cũng không nhất định phải cứng rắn đối kháng với bọn họ. Nếu chúng ta chú ý vào sách lược, thì cơ hội sẽ vô cùng lớn."
" Tốt lắm."
Dì Bạch cười thản nhiên, nói: "Nguyệt Thiên, Lệ Thiên, ngày mai các ông phải đi châu Âu, ở Hoa Hải lưu lại hai tiểu tổ là đủ rồi. Nhớ kỹ, tôi cho các ông thời gian tám tháng, sau tám tháng này, tôi hy vọng lực lượng mà các ông nắm giữ, đã có thể đối thoại được với gia tộc Morgan..."
Bạch Nguyệt Thiên cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu tính theo cơ sở hiện giờ của chúng ta, thì hẳn cũng không phải là việc khó. Có điều... có một câu, tôi không biết phải nói sao cho thỏa đáng."
" Nói đi, tất cả mọi người là người một nhà, không có gì không thể nói." Dì Bạch gật gật đầu.
"Ý tứ của tôi là, cậu ấy vì một cô gái mà trêu chọc vào gia tộc Morgan, đó là hành động không sáng suốt, đáng ra người phải ngăn cậu ấy chứ." Bạch Nguyệt Thiên nói ra ý tưởng trong lòng mình.
"Ông sai lầm rồi!"
Dì Bạch cười lạnh nhạt: "Đối với chuyện này, chúng ta không thể ngăn chặn, ngược lại, chúng ta còn phải cổ vũ cậu ấy, hơn nữa còn trợ giúp cậu ấy. Hạo Vân một lòng muốn cúi thấp để làm người, luôn muốn cuộc sống của người bình thường, mà chuyện tình lần này, cũng là một chất xúc tác rất tốt."
"Ý của người là thông qua chuyện này để làm cho cậu ấy quật khởi?" Hắc Lịch Thiên dường như cũng đã nghe hiểu được ý tứ của dì Bạch, xen vào nói.
Dáng người của Nguyệt Như rất đẹp, rất thon thả, giờ phút này nhìn qua, tựa như một bông sen mới nở, tươi đẹp đứng đó. Phương Hạo Vân không phải là thánh nhân, cũng không phải Liễu Hạ Huệ, đối mặt với xuân sắc như vậy, tâm thần của hắn hơi hơi rung động.
" Hạo Vân, em có đẹp không?" Nguyệt Như dưới ánh nhìn chăm chú của Phương Hạo Vân có vẻ hơi thẹn thùng, sắc mặt cô ửng đỏ, thân hình lay động, chậm rãi đi về phía Phương Hạo Vân.
Rất khó tưởng tượng, Thiên Đạo Yêu Cơ trong giới sát thủ tiếng tăm lừng lẫy, lại có thể có một mặt nữ tính như vậy. Phương Hạo Vân hơi hơi tâm động, từ đáy lòng khen ngợi một câu: "Rất đẹp, thực sự rất đẹp!"
Sau khi nhận được lời khen của chàng trai, Nguyệt Như mỉm cười ngọt ngào.
Nhìn thấy nụ cười của cô gái, ánh mắt của Phương Hạo Vân rốt cuộc không rời đi nổi nữa.
Cái gọi là nụ cười khuynh thành, có lẽ chính là như thế này.
Hai người ngồi ở trên chiếc giường rộng lớn, nhẹ nhàng ôm lấy nhau. Ngửi mùi hương thơm ngát tự nhiên của người con gái, Phương Hạo Vân có hơi si mê. Trước kia hắn luôn chỉ chú ý tới kỹ xảo và công phu giết người của Nguyệt Như, lại xem nhẹ mặt nữ tính của cô. Hiện tại hắn mới biết được, Nguyệt Như bề ngoài thì máu lạnh, kỳ thật cũng chứa một trái tim ấm áp. Ít nhất là Nguyệt Như ở trước mặt lúc này, rất có hương vị đàn bà. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Cô đúng là một vưu vật.
Phương Hạo Vân lẳng lặng chăm chú nhìn người con gái ở bên người mình, nhẹ nhàng vỗ về bờ lưng bóng loáng của cô, chiếc khăn tắm chậm rãi chảy xuống giường, khiến cho thân thể hoàn mỹ không tỳ vết của cô hoàn toàn lõa lổ ra không khí.
" Hạo Vân, em muốn anh phải yêu em thật nhiều!"
Nguyệt Như xấu hổ nói ra tiếng lòng của mình, nếu đã gặp lại, cô liền quyết định sẽ đem hết thảy của mình giao cho người đàn ông mình yêu. Cho dù là chỉ trong thời gian ngắn ngủi ba ngày, cũng không sao cả. Cô cũng không có cách làm cho vĩnh hằng, chỉ có thể lưu giữ kỷ niệm.
"Ừm!"
Cái mũi của Phương Hạo Vân hơi hơi chua xót, ôm chặt lấy người con gái. Giờ khắc này, hắn cũng đã không có cách nào từ chối yêu cầu của cô gái này. Những gì hắn có thể làm, là trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, cho cô hạnh phúc lớn nhất, thỏa mãn nhiều nhất. Nguyệt Như dường như cũng cảm nhận được sự ấm áp của người đàn ông, thân mình hơi cuộn lại, hoàn toàn nằm trong vòng tay của hắn, gò má nóng bỏng tựa vào ngực của người đàn ông, cẩn thận lắng nghe nhịp đập của con tim.
Đúng vậy, anh ấy yêu mình, Nguyệt Như vui quá mà khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống, lưu lại trên bờ ngực của người đàn ông, làm ướt y phục của hắn.
" Nguyệt Như, em thật sự nguyện ý tới gia tộc Morgan sao?" Trong không khí ấm áp, Phương Hạo Vân lại nhắc chuyện cũ, hỏi ra một câu không lấy gì làm ấm áp.
Thân mình của Nguyệt Như mạnh mẽ run rẩy, cô ngẩng đầu, thâm tình liếc mắt nhìn Phương Hạo Vân, nhẹ nhàng nói: "Hạo Vân, tới lúc phải đi, em sẽ nói đáp án cho anh..."
Phương Hạo Vân không miễn cưỡng, chỉ thản nhiên gật đầu.