Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 210 : Thủ đoạn tàn ác
Ngày đăng: 02:16 19/04/20
"Trần gia, có cần tuyệt đường sống của chúng tôi không? Ông đừng quên chúng ta đều là người đồng đạo, ông làm vậy đồn ra ngoài không sợ anh em trong giới xã hội đen chê cười sao?"
Sớm muộn gì cũng chết, tâm trạng của Thái Tử bình tĩnh lại rất nhiều, lá gan cũng to hơn.
"Chú Trần, tên này cứ giao cho cháu…"
Phương Hạo Vân bước tới cười khinh bỉ nhằm vào Thái Tử, nói:
"Mày là Thái Tử hả? Tên rất đẹp nhưng tiếc là người thì không tương xứng."
Nói xong, Phương Hạo Vân đột nhiên giẫm chân lên cánh tay của Thái Tử, chỉ nghe "Rắc!", một tiếng khô khốc, cánh tay của Thái Tử bị gãy xương, tiếng thét đau đớn của gã vang vọng khắp căn phòng.
Thái Tử toàn thân mềm oặt nằm lê lết dưới đất, ánh mắt đau đớn như muốn van xin nhìn vào Trần Thiên Huy.
"Trần gia, ông không được đối xử với tôi như vậy, mọi người đều là anh em trong hắc đạo.. có gì từ từ nói?"
Thái Tử oằn oại dưới đất, khuôn mặt nhăn nhó trông vô cùng thảm hại.
Trần Thiên Huy cười lạnh lùng bước tới liếc xéo Thái Tử đang nằm dưới đất, gằn giọng:
"Bây giờ mày mới nói tới giao tình với tao có trễ quá không? Vừa rồi mày còn định giết tao mà."
"Ông chủ Trần, Phương thiếu gia, hai vị đều ở đây à… Ngoài kia có rất nhiều người kéo tới, phải làm sao đây?"
Chính vào lúc này, Vương Thế Phi hốt hoảng đẩy cửa chạy vào thông báo.
"Là người của Kim Gia hả?"
Ánh mắt của Trần Thiên Huy bắn ra tia sáng tàn bạo.
"Chắc là vậy."
Vương Thế Phi cũng không dám khẳng định, nhưng có điều này không cần nghi ngờ, đám người kia đều mang theo vũ khí cố tình kéo đến đây gây sự.
"Nói với người của cậu giám sát chặt bọn chúng, lúc cần thiết cứ ra tay."
Trần Thiên Huy dặn dò Vương Thế Phi, quay sang Thái Tử đá tiếp một cú vào đùi gã, hỏi:
"Mày có biết chuyện này không hả?"
Sắc mặt của Thái Tử bỗng chốc tràn đầy tự tin, cười gằn đe dọa:
"Trần gia, nếu tôi không thể an toàn rời khỏi đây, mấy trăm anh em ngoài kia sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, ông nghĩ làm thế nào coi được thì làm đi."
"Dì Lã có biết không vậy?"
Phương Hạo Vân toát mồ hôi. Kỳ từng nói bọn đàn ông không một ai tốt cả, xem ra câu này khá chính xác.
"Biết chút, không biết chút…"
Trần Thiên Huy thật thà nói:
"Dì Lã cháu là một người phụ nữ thông minh, nhưng dì ấy thích giả đò ngây thơ, về những chuyện phong lưu của chú, dì ấy không bao giờ can thiệp. Tất nhiên chú cũng có nguyên tắc, chỉ chơi qua đường cho vui chứ không để xảy ra tình cảm, tình yêu chú dành cho dì Lã suốt đời không thay đổi, còn mấy cô gái bên ngoài chỉ là giải tỏa dục vọng nhất thời cho đổi khẩu vị ấy mà."
Lần này Phương Hạo Vân xem như được dạy cho một bài học quý báu.
Vốn dĩ hắn nghĩ mình vô liêm sĩ lắm rồi, nhưng đem so với Trần Thiên Huy thì hắn vẫn còn thua kém xa, đúng là Trường Giang sóng sau chưa chắc xô nổi sóng trước, gừng càng già càng cay…
"Hạo Vân, chú có gia sản khổng lồ, tiền nhiều, thế lực mạnh, có bao nhiêu thứ để làm gì chứ? Chính là vì muốn sung sướng hưởng thụ đúng không nào? Chú không cảm thấy hành vi của chú có gì không đúng cả."
TRần Thiên Huy có ý khai thông tư tưởng giùm Phương Hạo Vân:
"Trong giới nhà giàu đại gia, sống như chú là tốt lắm rồi, có mấy anh công tử còn ngang nhiên tam thê tứ thiếp dẫn luôn về nhà nữa kìa, đó toàn là chuyện bình thường,không có gì phải lên án."
PHương Hạo Vân âm thầm lo lắng, xem ra ý định chọn hắn làm con rể của Trần Thiên Huy vẫn chưa từ bỏ.
"Chú Trần, đó là cách nghĩ của chú."
Phương Hạo Vân suy nghĩ giây lát, vặn lại:
"Học tỷ tuyệt đối không chấp nhận tình trạng này đâu, hơn nữa cháu cũng không muốn làm hại hạnh phúc suốt đời của học tỷ, chuyện này cháu không thể đồng ý với chú được."
Sắc mặt Trần Thiên Huy liền thay đổi, suy ngẫm một hồi, ngẩng đầu lên nói:
"Thôi vậy, bọn trẻ các cháu có suy nghĩ kì lạ thiệt, chuyện này khoan nói đến nữa. Có lẽ đợi sau này, hai đứa tự đến với nhau rồi lúc đó, chú cháu ta lại bàn tiếp. Hạo Vân, chú thành tâm thành ý đem giao hết sản nghiệp của chú cho cháu quản lý, bao nhiêu năm qua ngoại trừ công ty bảo an ra, tất cả sản nghiệp khác, kể cả tập đoàn đầu tư Trần thị, chú đều tẩy trắng hết rồi. Bây giờ tâm nguyện lớn nhất của chú chính là trong mấy năm cuối đời, tẩy trắng luôn công ty bảo an Trần thị, sau đó làm ăn chân chính, tìm một con đường sáng sủa cho các anh em từng vào sinh ra tử với chú. Xã hội này đã khác xưa rồi, xã hội đen chẳng bao lâu nữa sẽ không còn đất sống đâu…"
Dừng lại một hồi, Trần Thiên Huy châm một điếu thuốc, rít một hơi xong nhả ra một làn khói trắng, nói tiếp:
"Công ty bảo an Trần thị hiện đang quản lý rất nhiều vũ trường, quán bar, gần đây lão già Kim Gia cứ không ngừng xúi giục một số bang phái nhỏ đến gây sự với chú, bây giờ đã đến bước không thể nhẫn nhịn được nữa, chú hy vọng cháu có thể qua giúp chú…"
Phương Hạo Vân không tỏ thái độ đồng ý cũng không tỏ lắc đầu từ chối, ngồi yên lặng nghe Trần Thiên Huy nói hết cau.
Thấy sắc mặt của Phương Hạo Vân không mấy mặn mà, Trần Thiên Huy dụi mắt, tắt điếu thuốc, ra sức thuyết phục:
"Hạo Vân, cháu vẫn còn do dự sao? Hôm nay cháu chịu qua giúp chú, chú cứ tưởng cháu đã nghĩ thông suốt rồi? Nếu cháu kiên quyết không chịu giúp chú, đợi sau này chú qua đời, công ty bảo an Trần thị rất có thể sẽ giải tán, đến lúc đó, Thanh Thanh và dì Lã của cháu có thể sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm lớn. Không giấu gì cháu, những năm lăn lộn chốn giang hồ, chú đã kết thù oán với quá nhiều người…"