Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 217 : Không đồng ý?

Ngày đăng: 02:16 19/04/20




Trần Thiên Huy nghe hỏi, vội vàng ngồi thẳng người lên trả lời:



- Thưa ba, ba yên tâm đi, con đã đem chuyển gần hết tài sản của tập đoàn Trần thị vào công ty đầu tư rồi, do Thanh Thanh tiếp quản, còn công ty bảo an Trần thị thì... Theo kế hoạch của con, cố gắng trong nửa đầu năm nay thay đổi triệt để thành một công ty bảo an chính quy hợp pháp.



- Cái đó ba mặc kệ, cái ba muốn hỏi là mấy tụ điểm vui chơi do con quản lí có làm chuyện gì phi pháp không?



Trong đôi mắt già nua của Lã Thiên Hành vẫn tỏ ra rất có uy.



Thần sắc của Trần Thiên Huy bỗng trở nên căng thẳng:



- Ba, mấy năm qua con luôn ghi nhớ kĩ lời dạy của ba, người quân tử kiếm tiền phải bằng con đường chính đáng, mấy chuyện làm hại đến đạo lí con đã dẹp hết rồi.



Tuy Trần Thiên Huy là một đại ca xã hội đen đứng đầu mấy trăm huynh đệ, nhưng trước mặt nhạc phụ đại nhân ông vẫn khúm núm sợ sệt như thường.



Nghe Trần Thiên Huy nói vậy, Lã Thiên Hành gật đầu hài lòng, nếp nhăn trên trán như được giãn ra, ông mỉm cười nói:



- Ờ, tốt lắm.



Lã Nguyệt Hồng nói xen vào:



- Ba, Thiên Huy là người như thế nào ba còn chưa rõ sao? Xưa nay anh ấy luôn nghe theo lời răn dạy của ba mà. Hơn nữa con gái ba là người gì chứ? Con đâu cho phép chồng con đi làm chuyện xấu.



- Ha ha!



Lã Thiên Hành nhìn vào con gái, cười to khoái trá, nói:



- Con đó, bao nhiêu năm qua vẫn chưa hề thay đổi, chỉ biết nói giúp cho Thiên Huy thôi, nhưng có con giám sát bên cạnh chồng là ba yên tâm rồi. Thôi, chuyện của hai con ba không bàn tới nữa. Hôm nay ba nán lại đây chủ yếu là muốn giúp con bé Thanh Thanh, đứa cháu ngoại này, bao năm qua luôn là mối lo trong lòng ba, mấy đứa con gái cùng tuổi với nó có ai là chưa yêu đương qua một lần đâu? Nó thì cứ kén cá chọn canh, ba sốt rột chết đi được.



- Ba, ba cũng biết cái gì là yêu đương à?



Trần Thiên Huy tỏ ra ngạc nhiên hỏi.



- Sao ba lại không biết chứ?



Lã Thiên Hành mỉm cười đắc ý:



- Đừng tưởng ba già mà không biết gì nhé. Nói cho tụi con biết, lớp già như ba bây giờ cũng phải theo kịp thời đại đó.



Lã Nguyệt Hồng liếc nhìn đồng hồ:



- Sắp tới giờ rồi, chắc Thanh Thanh và Hạo Vân sắp về đến nơi.



Trần Thiên Huy tỏ ra là người vui nhất, hí hửng nói:



- Tôi phải cho thằng tiểu tử Hạo Vân một bao lì xì to mới được, không thì lão già Phương Tử Lân kia chê tôi không biết lễ nghi mất.



- Ba, ba ngồi chơi một lát, con và Thiên Huy đi chuẩn bị trước.



Lã Nguyệt Hồng nháy mắt ra hiệu với chồng, ngỏ ý kêu Trần Thiên Huy lại gần.



Trần Thiên Huy hiểu ý, vội xin lỗi nhạc phụ đại nhân một tiếng rồi đứng dậy đi khỏi với vợ.



Hai vợ chồng bước vào phòng, Lã Nguyệt Hồng tỏ ra lo lắng:



- Thiên Huy, ông đừng vui mừng sớm quá. Ông đừng quên Hạo Vân có bạn gái đó, tuy chúng ta có thể chấp nhận cho nó một chồng hai vợ, nhưng về phía ba thì... Ông cũng biết mà, ba luôn cưng Thanh Thanh như báu vật, nếu để ba biết mình bảo Thanh Thanh đi làm vợ bé, vậy ba không giận chúng ta mới lạ?




Phương Hạo Vân khẽ gật đầu:



- Vâng ạ!



- Tốt lắm!



Lã Thiên Hành nghe xong câu trả lời, lông mày chợt giãn ra, ông nói:



- Thanh Thanh lớn hơn cháu mấy tuổi, hai đứa đến với nhau chưa chắc thích hợp đâu.



Nói thật lòng, Lã Thiên Hành có ấn tượng tốt với Phương Hạo Vân, nhưng ông cứ cảm thấy anh chàng này đang ẩn chứa quá nhiều bí mật, hơn nữa còn có một cảm giác nguy hiểm cận kề, đối với một người như thế, Lã Thiên Hành tất nhiên không yên tâm giao đứa cháu ngoại ông cưng nhất cho hắn rồi.



Ít ra hiện nay thì không được, đợi ông tìm hiểu rõ lai lịch của người này rồi mới tính tiếp.



Phương Hạo Vân nghệch mặt ra, nghe giọng điệu này hình như ông không mong muốn hắn tiếp xúc với học tỷ thì phải.



- Vâng!



Phương Hạo Vân ngoan ngoãn đáp lời.



Lã Thiên Hành thấy thần sắc Phương Hạo Vân ủ rũ, vội lựa lời trấn an:



- Hạo Vân, thật ra cháu và Thanh Thanh không phải không có khả năng đến với nhau, chỉ là cháu hiện đang đi học, nói đến chuyện hôn nhân thì còn sớm quá...



Tuy Phương Hạo Vân một mực khẳng định không có tình ý với Trần Thanh Thanh, nhưng Lã Thiên Hành lại không nghĩ như vậy, ông cứ cho rằng thằng bé này ít nhiều có chút tình cảm với cháu ngoại của ông, chỉ là nó không dám thừa nhận mà thôi.



Phương Hạo Vân thu lại nụ cười nơi khóe môi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói:



- Lã gia gia, ông nghe cháu nói, cháu tuyệt đối không có ý nghĩ xấu xa với học tỷ đâu ạ. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn



- Đừng vội nói thế... Cháu không cần căng thẳng. Thiên Huy và Nguyệt Hồng đều khen cháu hết lời, ông nhận ra Thanh Thanh cũng rất hài lòng về cháu... Chỉ dựa vào mấy điểm này thôi, ông cũng không thể để cháu thất vọng quay về đâu.



Phương Hạo Vân không hiểu:



- Lã gia gia, ý của ông là... ?



- Ông xưa nay thích nói thẳng, một là một, hai là hai, chuyện hôn sự giữa cháu và Thanh Thanh tạm thời không nhắc đến...



Nói đến đây, giọng nói của Lã Thiên Hành một lần nữa trở nên nghiêm túc:



- Ông nghe Thiên Huy kể đang hợp tác làm ăn với cháu, ông có thể tạo một ích thuận lợi cho cháu... Ông nói cháu có hiểu không?



Phương Hạo Vân bật cười, khẽ gật đầu đáp lại:



- Vâng, cháu hiểu rồi.



Lã Thiên Hành nhìn thẳng vào mắt Phương Hạo Vân, nói tiếp:



- Còn thuận lợi đến mức nào thì hoàn toàn quyết định nhờ vào năng lực của cháu, cháu có bao nhiêu năng lực thì ông đủ sức cho cháu bấy nhiêu thuận lợi, nhưng có điều này cháu nhớ rõ, tuyệt đối không được làm những chuyện hại nước hại dân.



Dừng lại một lát, Lã Thiên Hành khẳng khái nói:



- Hạo Vân, tuy hôm nay cháu và ông mới lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ông biết tương lai cháu nhất định sẽ rất vẻ vang, thành tựu chắc chắn còn hơn cả Thiên Huy, chỉ có điều trong lòng cháu đang cất giấu quá nhiều bí mật...