Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 227 : Lời thỉnh cầu của Thanh Thanh
Ngày đăng: 02:16 19/04/20
Cách ngày nhập học chính thức sau kì nghi tết của trường đại học Hoa Hải vẫn còn gần nửa tháng, nhưng tất cả sinh viên của trường đều gần như có mặt đông đủ, nguyên nhân tất nhiên là vì buổi biểu diễn của nữ hoàng ca nhạc Đinh Tuyết Nhu.
Lợi thế sân nhà mà. Buổi biểu diễn lần này được tổ chức ờ trường đại học Hoa Hải, là sinh viên của trường đại học Hoa Hải, dĩ nhiên cũng sẽ được ưu ái hơn, cho dù không cách nào mua được vé vào cửa, đến lúc đó cũng có thể nghe được tiếng hát du dương thánh thót của nữ hoàng ca nhạc.
Hơn nưa, hội học sinh cũng đã lên tiếng nói rõ, buối biêu diễn lần này phát hành đến 50.000 tấm vé vào cửa. Ít ra cũng sẽ giữ lại 10.000 tấm vé cho sinh viên trường đại học Hoa Hải.
10.000 tấm vé vào cửa đó có nghĩa là gì. Có nghĩa là cả trường đại học Hoa Hải, sẽ có khoảng một phần tư sinh viên có thể đến tham dự. Lấy ví dụ như vậy. tuy không thể nói là tuyệt đối. nhưng đó cũng là điều chưa từng xảy ra.
Theo thống kê sơ bộ, trên toàn thành phố Hoa Hải, có ít nhất là 100 trường đại học các loại. Giờ đây. sinh viên các trường khác đã bắt đầu ngưỡng mộ sinh viên trường đại học Hoa Hài. Thậm chí một số fan cuồng nhiệt đã bắt đầu thấy hối hận, sao mình lại thiếu sáng suốt không nghĩ tới điều này trước chứ, nếu biết sớm vậy thì lúc trước đã đăng ký vào trường đại học Hoa Hải rồi.
Tiếc là trên đời này làm gì có bán thuốc hối hận. ôm sự hối hận trong lòng, họ chỉ đành dùng cách thức thông thường đó chính là dậy sớm xếp hàng để mua vé vậy.
Trái với những biêu hiện cuồng nhiệt đó chính là thái độ lãnh đạm của Phương Hạo Vân, phòng bào vệ của trường sau khi nhận được điện thoại của cục cảnh sát thành phố, thậm chí đã cố tình tìm Phương Hạo Vân đê bàn bạc một lần. Nhưng hắn vẫn khăng khăng từ chối lời đề nghị tham gia công tác bảo an.
Do vậy, cục cảnh sát thành phố và phòng bảo vệ của trường chỉ đành gửi gắm hy vọng vào người đẹp hội trưởng Trần Thanh Thanh, hy vọng cô có thể thuyết phục được Phương Hạo Vân, đồng ý tham gia nhiệm vụ bào an lần này.
Thật ra, phòng bảo vệ của trường không mấy hiếu rõ về bản lãnh của Phương Hạo Vân. nếu không phải do cục cảnh sát thành phố xem trọng đến sự tham gia của Phương Hạo Vân, họ cũng sẽ không chịu cầu toàn một cách thiệt thòi như vậy. Trước mắt, mỗi ngày đều có rất nhiều học sinh tự tiến cử mình, vừa kêu gào vừa khóc lóc đòi tham gia công tác bào an cho bằng được.
Trần Thanh Thanh sau nhiều lần do dự, đành gọi điện thoại cho Phương Hạo Vân. hẹn hắn ra gặp mặt. Cho dù cô có thể thuyết phục được Phương Hạo Vân hay không, cô vân quyết định thử xem sao. Theo như cách nói của phòng bào vệ thì cơ hội lần này đối với hội võ thuật mà nói. là một cơ hội hiếm có.
Trần Thanh Thanh cử luôn mơ ước muốn cho hội võ thuật được lớn mạnh, nên cô không muốn dễ dàng bỏ qua cơ hội lần này.
Hai giờ trưa, hai người hẹn gặp nhau ờ một quán trà gần trường học. Trần Thanh Thanh đã gọi một bình hồng trà. Liền đó nói rõ nguyên nhân cô đến:
"Hạo Vân, chị hy vọng em có thê lấy danh nghĩa của hội võ thuật mà tham gia công tác bảo an... tuy chị không biết vì sao mà em từ chối. nhưng chị hy vọng rằng em có thể nề mặt chị mà đồng ý tham gia..."
Hội võ thuật mang theo mơ ước của Trần Thanh Thanh, nếu không thì. cô cũng đâu cần nóng lòng như vậy.
Phương Hạo Vân hơi do dự. Không phải nói hắn không có chủ kiến của mình, xét về mặt nào đó mà nói, công tác bảo an lần này quả thật có ý nghĩa trọng đại đối với hội võ thuật. Như Trần Thanh Thanh nói, đây là một cơ hội. Nếu hắn gật đầu đồng ý, từ đây danh tiếng của Hội võ thuật sẽ càng vang xa hon. Và sẽ bắt đầu bước vào một quá trình phát triển mới.
Nhưng, hắn cũng có cái khó của hắn.
Đinh Tuyết Nhu là người con gái mà cả đời này hắn không muốn gặp lại.
Không biết tại sao, trong lòng hắn có một nỗi sợ, hắn lo rằng khi mình gặp lại Đinh Tuyết Nhu thì sẽ mềm lòng. Tim sẽ đập nhanh... dù sao, đó cũng là người đàn bà hắn từng yêu tha thiết.
Từng yêu. từng hận, và đã từng quên... hắn thật sự không muốn gặp lại cô ấy.
"Hạo Vân. Chị biết em là người thích sống kín đáo, nhưng lần này đối với chị mà nói thật sự rất quan trọng... chẳng lẽ em không thể giúp đỡ chị sao?"
Trần Thanh Thanh thấy Phương Hạo Vân hồi lâu không có thái độ gì, trong đôi mắt xinh đẹp của cô đã ngân ngấn nước mắt, trông vẻ mặt thật đáng thương thật khiến người nhìn cũng phải đau lòng.
"Hôm nay đến tìm cô, không phải vì những chuyện phong lưu đó."
Cũng may hôm nay Kim Phi chi trang diêm nhạt thôi. nếu không thì lúc này đã trở thành mặt mèo rồi. Cô bị hành động này của Phương Hạo Vân khiến cho hồ đồ, không biết hắn đang phát điên vì cái gì đây?
Đưa tay lau đi những giọt rượu trên mặt, vẻ mặt đau buồn:
"Ý gì đây? Anh muốn làm gì? Chẳng lẽ anh còn muốn sỉ nhục tôi sao, chẳng qua tôi chỉ muốn làm anh vui lòng thôi... tôi có gì sai chứ?"
Phương Hạo Vân lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt càng lạnh lùng hơn, hắn chầm chậm tiến về phía Kim Phi, đưa tay nâng cằm cô lên, khiến khuôn mặt cô ngước lên ,hắn lạnh lùng hói:
"Lá thư nặc danh gửi cho nhà Họ Bạch là cô làm phải không? Tại sao phải làm vậy chứ? Chẳng lẽ đó cũng là thủ đoạn báo thù của cô sao?"
Vừa nghe xong, cơ thê Kim Phi liền khẽ rung. Cô thật không ngờ việc mà cô cho rằng không hề có sơ sót gì, đã bị lộ nhanh đến vậy.
"Nếu anh đã biết. tôi cũng chẳng còn gì để nói. Tùy anh muốn xử trí sao thì
xử?"
Thắng làm vua thua làm giặc, nếu đã có ý muốn hắn phải chịu nhục, cô cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý để mà gánh hậu quả này.
Phương Hạo Vân nâng khuôn mặt cô lên, thấy trong mắt cô đầy sự bất cam tâm và oán hận:
"Cô đang hận bản thân cô? Hay đang hận tôi? Nếu đã sớm biết có ngày này, sao còn phải làm chứ?"
Tôi hận bản thân tôi. đã làm không được cân thận..."
Kim Phi mím chặt môi, lạnh lùng nói:
"Anh muốn đối xử với tôi thế nào đây? Sỉ nhục tôi sao? Hay là giết tôi cho xong?"
"Giết cô?"
Phương Hạo Vân buông chiếc cổ của Kim Phi ra, bước đến ngồi vào chiếc ghế ông chủ vốn dành cho Kim Phi, cười khinh thường nói:
"Cô mong tôi giết cô đến thế sao?"
Kim Phi mím răng nói:
"Tôi đã sớm biết anh là một ác ma, nếu phải chịu khổ. chi bằng để anh giết tôi cho xong... dù gì thì bây giờ tôi có sống cũng chẳng có hạnh phúc."