Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 236 : Bà mẹ vợ rộng lượng

Ngày đăng: 02:17 19/04/20




"Hạo Vân, có lẽ chúng ta đã làm lớn tiếng quá, gây ồn cho Mai Nhi?" Trương Mỹ Kỳ đỏ mặt nói một câu.



"Chị Mỹ Kỳ, vậy sau này chúng ta phải..."



Phương Hạo Vân đã vã mồ hôi. định nói gì đó, lại không ngờ có tiếng chuông điện thoại vọng ra từ phòng ngủ.



Cầm lấy chiếc điện thoại, Phương Hạo Vân chăm chú nhìn, là số điện thoại cũ của Kỳ. Sau khi nghe giọng vui vẻ của Kỳ liền vang lên:



"Hạo Vân, chút nữa anh đến nhà em một chuyến nhé..."



"Xảy ra chuyện gì rồi?"



Dường như Phương Hạo Vân không chú ý đến giọng điệu của Kỳ, còn ngây ngô hỏi một câu.



"Anh qua đây thì biết, dù gì thì cũng là tin tốt..." nói xong. Bạch Lãng Kỳ bèn cúp máy.



"Hạo Vân, Kỳ bảo em qua thì em cứ qua đi, nói không chừng là chuyện tốt đó?"



Trương Mỹ Kỳ đi vào phòng ngủ của Phương Hạo Vân, lấy bộ quần áo từ trong tủ áo của hắn ra, cứ như một người vợ hiền thục vậy, hầu hạ hắn mặc xong bộ quần áo.



Phương Hạo Vân thương tiếc mà hôn lên trán cô một cái. nói:



"Chị Mỹ Kỳ, chị thật tốt...!"



Được sự đánh giá của người đàn ông, đối với Trương Mỹ Kỳ mà nói, đó là vui không thể tả. Nếu không phải do cửa phòng ngủ vẫn để mở, cô nhất định sẽ đẩy người đàn ông ngã xuống giường dùng sự nhiệt tình của mình mà báo đáp hắn.(Đả tự: cứ tưởng là cưỡng râm hắn chứ)



Sau khi xong bữa sáng, Phương Hạo Vân gọi xe đến khu nhà của Kỳ.



Cũng giống như lần trước, hắn nhân lúc mọi người không chú ý, nhảy phắt một cái đã vào ngay được phòng ngủ của Kỳ. Lúc đó, Bạch Lăng Kỳ đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng, suýt tý đã bị dọa đến nỗi hét toáng lên.



"Kỳ, là anh đây, đừng la..."



Phương Hạo Vân vội vàng bịt miệng Kỳ lại, nói rõ thân phận của mình.



Bạch Lăng Kỳ nghe được giọng nói quen thuộc, mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy lần trước cô đã được chứng kiến cảnh Phương Hạo Vân nhảy qua cửa sổ rời khỏi. nhưng vẫn có chút kinh ngạc:



"Anh làm sao vào được đây?"



Phương Hạo Vân đang định trả lời, không ngờ bên ngoài vọng lại tiếng nói cùa Bạch Văn Son:



"Kỳ, con đang nói chuyện với ai trong phòng thế? Sao ba nghe trong phòng con còn có người nữa... có phải thằng khốn Phương Hạo Vân lại đến rồi không?"



"Kỳ, em đi mỡ cửa, anh tìm chỗ nấp đã..."



Nói xong là làm liền, Phương Hạo Vân nhanh chóng mờ cửa tủ áo ra luồn ngay vào trong.



"Đừng vô chỗ đó..."




Ngừng một lúc khá lâu, Phương Hạo Vân kiềm không được thở dài:



"Cô ơi, thật ra con cũng không muốn vậy, con cũng biết làm vậy không công bằng với họ. Nhưng có một số chuyện con cũng không khống chế nổi. Cụ thể như thế nào Kỳ cũng đã nói với cô rồi, cô thử nghĩ xem, nếu cô là con, cô sẽ làm thế nào?"



Liễu Hồng Hà liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, tức tối nói:



"Nếu tôi là cậu… tôi sẽ đập đầu vào đậu hủ cho chết, lấy cái chết để tạ tội…!"



Thật ra Liễu Hồng Hà cũng chỉ nói những lời tức giận, nhưng Phương Hạo Vân lại nghiêm túc đáp một câu:



"Cô ơi, bây giờ con vẫn chưa thể chết được. Sau này, con sẽ chuộc tội vì chuyện này."



Nghe người đàn ông mình yêu nói thế, Bạch Lăng Kỳ liền nôn nóng, vội vàng bịt miệng hắn lại, nói:



"Hạo Vân anh lại nói bậy gì đấy? Nếu anh có bất trắc gì, em cũng không muốn sống nữa…"



Liễu Hồng Hà thấy vẻ mặt nghiêm túc của con gái, khẽ rung động, bất đắc dĩ đành thở dài, nói:



"Kỳ, con thật là, mẹ buồn quá đi mất…"



Bạch Lăng Kỳ vội ngồi xuống bên cạnh mẹ, đôi tay ôm lấy vai bà, ngoan ngoãn nói:



"Mẹ, mẹ yên tâm, Hạo Vân sẽ mang lại hạnh phúc cho con mà, điểm này, con chưa bao giờ nghi ngờ cà."



Liễu Hồng Hà đau lòng nhìn con gái, thở dài, nói như tự nhủ với mình:



"Đúng là tạo nghiệp, sao con lại chết mẹ chết mệt thằng nhóc này chứ…thôi, mẹ không nói nữa. Kỳ, mẹ hỏi thật con một câu, có thật con sẽ không hối hận không? Con thật có thể chấp nhận chuyện Hạo Vân có người tình chứ?"



Phương Hạo Vân gật gật đầu, dùng giọng điệu chắc nịch nói:



"Cô, cô cứ yên tâm, con sẽ mạng lại hạnh phúc cho Kỳ…nếu sau này con ức hiếp Kỳ, cô cứ nhằm vào con mà hỏi tội là được."



Ngừng một lúc, Phương Hạo Vân thành khẩn nói:



"Cô, nếu cô vẫn không yên tâm, đợi thêm một thời gian nữa, con và Kỳ sẽ định chuyện hôn sự?"



Lúc trước Phương Hạo Vân rất phản đối chuyên đính hôn trong lúc còn học đại học, nhưng lúc này đã khác, hắn không còn sự lựa chọn nữa. Cho nhà họ Bạch một liều thuốc định tâm là nhiệm vụ trước mắt.



Liễu Hồng Hà chẳng biết làm sao đành gật đầu:



"Cũng tốt, qua thêm một thời gian nữa, tôi sẽ thương lượng với ba mẹ cậu, chi bằng cứ cho cô cậu đính hôn trước…như vậy tôi cũng thấy yên lòng hơn…"



"Mẹ, còn về phía ba…hay mẹ thử giải thích với ông xem? Con gái rất mong được ba thông cảm và ủng hộ."



Bạch Lăng Kỳ nhân cơ hội nói thêm, đề ra thêm một yêu cầu cao hơn nữa.