Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 239 : Sân bay hỗn loạn

Ngày đăng: 02:17 19/04/20




"Em không có ý kiến...!" Đinh Tuyết Nhu cũng muốn được thân cận với Phương Hạo Vân.



Vương Hà vội vàng phản đối: "Tôi phản đối, đội trưởng Trương, anh có chắc là mình không nói giỡn hay không vậy? Một nhiệm vụ nặng nề như vậy, mà anh lại có thể an bài cho cậu ấy đảm nhiệm, anh làm như vậy chẳng phải là trêu đùa với sự an toàn của Nhu Nhu sao?"



Võ công của Phương Hạo Vân Vương Hà đã thấy qua, đúng là không tồi, nhưng mà cô tóm lại vẫn cảm thấy rằng một người không quen thuộc với súng ống, thì làm sao có thể đảm nhiệm được nhiệm vụ bảo an chân chính. Huống hồ, hiện tại trong tay hắn ngay cả một khẩu súng cũng không có, thật sự nếu xảy ra nguy hiểm, hắn sẽ làm được gì?



" Vương tiểu thư, tôi là tổng chỉ huy của công tác bảo an lần này, tôi hy vọng rằng chị sẽ không quấy nhiễu sự an bài công tác của tôi, nếu không xảy ra chuyện gì, chị sẽ phải chịu trách nhiệm toàn bộ." Trương Bưu lạnh lùng nói.



Đinh Tuyết Nhu chuyển ánh mắt sang hướng Phương Hạo Vân, mỉm cười: "Tôi tin tưởng anh...!"



Phương Hạo Vân lại chỉ thản nhiên nói: "Hy vọng đến lúc đó cô sẽ nghe theo sự an bài của tôi."



"Tôi sẽ phối hợp với anh." Đinh Tuyết Nhu rất là nhiệt tình, đồng thời cũng vô cùng vừa lòng với sự an bài như vậy.



Vương Hà vốn còn muốn từ chối, nhưng mà xem điệu bộ này, cô biết rằng mình có phản đối cũng không có hiệu quả. Có điều, cô vẫn nói thêm một câu: "Đội trưởng Trương, anh là tổng chỉ huy, anh có quyền quyết định hết thảy, nhưng mà anh nhất định phải cam đoan với tôi giữ an toàn cho Nhu Nhu, nếu không, tôi sẽ không để yên cho anh đâu... tôi có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh."



Đại Phi cười he he: "Cô sẽ không thành quỷ đâu... chúng ta sẽ không ai có việc gì cả."



Sau phút tranh luận ngắn ngủi, không khí lại trở nên yên lặng, Trương Bưu và Đại Phi bình tĩnh truyền đạt các loại mệnh lệnh, tiến hành xác định lần cuối trước khi xuất phát.



Phương Hạo Vân vẫn đứng thẳng tắp bên người Đinh Tuyết Nhu, cẩn thận chú ý bốn phía. Hắn đã cảm giác thấy một tia nguy hiểm, tuy rằng tạm thời còn chưa xác định được nơi phát ra sự nguy hiểm đó, nhưng mà cảm giác về sự nguy hiểm là chân thật tồn tại. Không thể nghi ngờ, hộ tống Đinh Tuyết Nhu tới khách sạn, cũng không phải là một chuyện thoải mái.



" Hạo Vân, anh hồi hộp à?" Đinh Tuyết Nhu muốn làm dịu đi không khí, cũng muốn lôi kéo làm quen với Phương Hạo Vân, cho nên chủ động mở miệng nói chuyện.



Phương Hạo Vân lại không muốn giao tiếp nhiều với cô, chỉ thản nhiên trả lời: "Không hồi hộp."



Vương Hà đứng ở phía bên kia của Đinh Tuyết Nhu, nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân như là đề phòng kẻ trộm vậy, sợ hắn làm ra cái gì vượt quá mức cho phép. Phải biết rằng, đàn ông mà ở gần Nhu Nhu, chẳng có ai là không động tâm cả. Nhất là gần đây, trên mạng đang truyền bá mấy chuyện sờ mó sàm sỡ, cho nên cô luôn lo lắng với Phương Hạo Vân.



Có điều theo tình huống hiện tại mà xem, Phương Hạo Vân dường như là cực kỳ lãnh đạm với Nhu Nhu. Nhưng thật ra chính Nhu Nhu lại luôn chủ động nói chuyện với hắn, cũng không biết là nó đang nghĩ cái gì nữa.



" Xuất phát...!"


Hắn vẫn luôn cảm thấy rằng sự tình không hề đơn giản như vậy, Thái Dương giáo hắn cũng không có xa lạ, đó là một đội chủ nghĩa khủng bố cực đoan có chỉ số thông minh cực cao.



Hai năm trước, hắn từng tiếp nhận một nhiệm vụ của Thiên Đạo, có liên quan tới Thái Dương giáo. Thông qua lần giao thủ đó, hắn cũng có được một chút hiểu biết đối với thực lực tổng thể của Thái Dương giáo. Bọn chúng chính là một lũ điên, nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, sự tình hôm nay, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy là xong chuyện.



" Thủ trưởng... Vương chủ nhiệm của phòng điều hành sân bay muốn gặp anh..."



Nhân viên mật vụ phụ trách cảnh giới ở cửa đeo súng đi tới, cúi chào hội báo.



Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, lập tức trầm giọng hỏi: "Anh đã kiểm tra thân phận của ông ta chưa?"



"Đã liên hệ với tổ chỉ huy, thân phận của Vương chủ nhiệm đã được xác định...!" Nhân viên mật vụ nghiêm túc trả lời.



"Đưa ông ấy vào... Nhớ kĩ, chỉ cho phép một mình ông ta vào, còn những nhân viên không có quan hệ thì không cho phép vào... nếu có người cứng rắn đòi vào, cứ việc nổ súng." Phương Hạo Vân nghiêm túc dặn dò một câu.



Rất nhanh, Vương chủ nhiệm của phòng điều hành sân bay đã theo nhân viên mật vụ đi tới, dáng người không cao, đầu hơi hói, mặc một bộ đồ tây mới tinh, có vẻ rất lanh lợi.



"Chào anh, anh là người phụ trách ở nơi này?"



Vương chủ nhiệm cẩn thận hỏi: "Ngoài cửa có một vài nhân viên bị thương và một người phụ nữ mang thai sắp sanh, anh xem xem có thể cho bọn họ vào đây hay không... Thế cục ở bên ngoài còn chưa được khống chế hoàn toàn, không thể tiến hành phương pháp trị liệu hữu hiệu cho bọn họ được."



" Không được...!" Phương Hạo Vân quả quyết từ chối.



"Thế này..."



Vương chủ nhiệm hơi sửng sốt, ông ta dường như không thể ngờ rằng thỉnh cầu của mình lại bị từ chối. Phòng chờ rộng lớn như vậy, đủ để chứa tới mấy trăm người, cho một vài bệnh nhân cùng với nhân viên y tế vào, yêu cầu này vốn chẳng có gì là quá đáng.



" Vương chủ nhiệm, những gì ông nói là tình hình thực tế?"



Trong lúc Phương Hạo Vân nói chuyện với Vương chủ nhiệm, Đinh Tuyết Nhu cùng Vương Hà đều nghe được. Các cô cảm thấy rằng nếu thỉnh cầu của Vương chủ nhiệm là thật, thì Phương Hạo Vân hẳn là nên cho phép.